VN88 VN88

Chồng đi công tác, dắt trai về nhà thỏa mãn dục vọng

Tấn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Nếu quả thực ông ta là ba anh. Tại sao ông ấy lại nhìn anh như một người xa lạ vậy.
Nhưng nói:
– Bởi vậy em mới nói anh nhìn lầm người đó.

Tấn im lặng, chàng thấy đúng người đó là cha mình. Nhưng chàng cũng biết chắc là ba mình đã chết từlâu. Bây giờ có lẽ xương thịt đã trở thành cát bụi. Tấn không nói được gì nữa vì chàng cảm thấy những điều Nhung nói cũng đúng, không thế nào chối cãi được. Tuy nhiên, Tấm vẫn tin tưởng là ông già đó chính là cha chàng. Người đã chết từ mấy năm nay. Nhưng chuyện đó rõ ràng là không thếnào xẩy ra được. Nhưng khổ nỗi trong thâm tâm chàng vẫn chắc chắn ông già đó là ba chàng. Sau khi về tới nhà. Tấn gặp mẹ đứng ngay trước của, nhưng chàng không đả động gì tới chuyện gặp ba chàng chiều nay, vì Tấn không muốn làm cho mẹ bận tâm.

Mặc dù chàng đã tiết lộ chuyện này cho Nhung biết và bàn cãi tới nơi tới chốn, nhưng vẫn không thể nào thoả mãn được những nghi hoặc trong lòng chàng. Mặc dù Tấn chẳng bao giờ tin là người chết có thể sống lại ngờ ngờ như vậy, chàng nhớ rất rõ khi cha chút hơi thở cuối cùng, ông còn ói ra một chậu máu. Sau khi ông tắc thở, chính chàng tắm rửa và khênh xác ông đặt vô quan tài, nên chàng tin chắc là cha mình không thể nào chết giả được.

Nhưng nếu cha chàng đã thực sự chết rồi thì người xuất hiện ở truởc rạp Rex chiều nay là ai? Có phải ông ta chỉ là một người giống hệt nhưcha chàng hay không? Nhưng Tấn cũng không thể nào giải thích nổi vì chính trong thâm tâm
chàng cứ vẫn cho ông già đó chính là cha mình.

Mẹ Tấn nhìn chàng đăm đăm, bà vừa phát giác ra con mình có chuyện gì hơi bất thường, bà hỏi:
– Tấn, hôm hay sao vậy. Hình như có chuyện gì phải không?
Tấn chối:
– Đâu có gì hả mẹ.
Rồi chàng đột nhiên quay lại hỏi bà:
– Mẹ à, cha con có anh em ruột gì không?

Mẹ chàng nghe thấy Tấn hỏi câu đó thậtlạ lùng. Chồng bà là con trai duy nhất trong gia đình, cả họ hàng ai mă không biết. ông ấy đã chết mấy năm rồi, những thương nhớ cũng đã lắng chìm vào dĩ vãng. Tại sao con bà lại đột nhiên hỏi về ông.
– Tại sao con lại hỏi chuyện đó?
Tấn cố làm bộ thờ ơ trả lời:
– Thì con muốn biết rõ hơn về chuyện gia đình mình thôi mà.
– Ông nội và ông ngoại của con là anh em kết nghĩa. Hai gia đình này lúc nào cũng ở lân cận bên nhau. Bởi vậy cha con và mẹ chơi với với nhau từ hồi còn trẻ thơ, có
chuyện gì của gla đình ba con mà mẹ không biết. – Bà ngưng lại một lúc rồi hỏi – Tại sao con lại hỏi kỳ cục như vậy con cũng biết từ lâu rồi mới đúng chứ.
Hình như Tấn không để ý tới lời mẹ nói, chàng lại hỏi thêm:
– Mẹ à, chẳng những con muốn biết ba con có anh em gì không, mà còn thắc mắc không hiểu ba còn có anh em sinh đôi nào nữa không kìa.
Mẹ Tấn lắc đầu:
– Làm gì có chuyện đó.- Bà ngưng một lát rồi tiếp Giòng họ của ba con thực lạ. Cho tới con là bẩy đời rồi; gia đình nào cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất mà thôi. Lúc xưa ông nội con muốn có sự thay đổi nên đã cưới một lúc thêm ba bà vợ nhỏ nữa, vậy mà cũng chẳng thay đổi được gì Vì cả ba bà sau đều không có con.
Tấn kinh ngạc hỏi:
– Thực sự là như vậy sao? Không lý trời đất đã đặt để như vậy à!
Mẹ Tấn có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao Tấn cứ hỏi loanh quanh về vấn đề này, bà nói:
– Tại sao hôm nay con cứ thắc mắc về vụ này không vậy?
Tấn thấy mẹ hoài nghi, chàng nói lảng đi:
– Ồ, con chỉ muốn hỏi chơi thôi mà. Chỉ vì đột nhiên con nghĩ tới giòng họ nhà mình quá lẻ loi. Bởi vậy con mới nghĩ tới ‘nếu ba con có anh em gì, hoặc là ba mà có anh em sinh đôi thì nhà mình có thể đông đúc, ấm cúng hơn.
Mẹ Tấn nhìn con thở dài:
– Gia đình giòng họ mình là nhưvậy, dù muốn đẻ thêm một đứa nữa cũng không được, há gì nói tới chuyện sinh đô.

Những lời nói của mẹ đã làm Tấn tin tưởng thực sự ông già hồi chiều không phải là anh em gì với ba chàng được nữa. Chàng dứt khoát cho là ông già hồi chiều chính là ba mình.

Trời đã thực khuya mà Tấn không sao chợp mắt được, chàng thức suốt đêm và khi vừa chợp mắt được một chút thì ác mộng kéo tới tràn đầy. Nhưng khi tỉnh dậy chàng lại không nhớ được là mình vừa mơ cái gì nữa…..

Sau khi Tấn tốt nghiệp đại học, chàng đã tìm được việc làm thực ưng ý và hợp với khả năng của mình. Chàng lại để ý tới Nhung, một bạn đồng nghiệp dạy chung trường, mà cũng là bạn học từnhỏ. Tấn đã được Nhung đáp lại tình yêu chân thật của chàng. Giờ đây hai người đã thực sự là một cặp tình nhân rất xứng đôi vừa lứa.

Từ ngày đi xem phim với Nhung tới nay đã hơn một tuần rồi, không có chuyện gì đáng chú ý cả. Nhưng Nhung để ý thấy Tấn tựnhiên thay đổi hẳn. Hồi nào tới giờ, chàng rất hoạt bát và nói năng linh hoạt; nay bỗng nhiên trở nên trầm lặng và thật ít nói. Hình như lúc nào cũng đang mải miết suy nghĩ điều gì khó khăn lắm. Nhung đoán là Tấn thấy ông già trong buổi đi coi hát về tuần trước nên bị ám ảnh cho tới hôm nay. Nàng đã cố gắng khuyên nhủ và chấn an chàng, nhưng hình như không làm Tấn thay đổi được gì.

Hôm nay tan trường về, đi bên cạnh Nhung, Tấn tâm tình:
– Nếu hôm đó anh đuổi theo ông già, không biết câu chuyện sẽ ra sao?
Nhung thở dài, nói:
– Tại sao anh cứ bị chuyện đó ám ảnh hoài vậy. Dù anh có theo ông ta, rồi cuối cùng cũng chỉ tới nhà ông ấy.
– Một người xa lạ giống cha anh mà thôi.

Tấn thấy không có lý do gì có thể phản đối được những lời Nhung nói về vụ này. Nhưng chàng vẫn tin tưởng là những gì làm chàng lo lắng vẫn là sự thực. Vì thế, tốt nhất là chàng im lặng để nàng đừng bận tâm tới chuyện của mình nữa. Nhưng Nhung lại không hiểu Tấn nghĩ gì, nàng tưởng chàng giận nên nắm lấy tay chàng, nhỏ nhẹ hỏi:
– Anh Tấn à, bộ anh giận em hay sao?
– Đâu có.
Dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng chàng cũng không được vui. Nhung đi sát vô Tấn hơn nữa, nàng muốn hơi ấm của chàng truyền qua thân thể mình. Nhung nhỏ nhẹ:
-Anh Tấn à, chúng mình quên chuyện đó đi nghe anh. Không lý vì một ông già xa lạ mà tự nhiên mình hờn giận nhau vô lý quá. Một người không liên quan gì với chúng ta lại có thể làm sứt mẻ tình cảm của đôi lứa mình được hay sao.

Tấn không trả lời ngay. Chàng trầm ngâm suy nghĩ và nhận thấy Nhung hoàn toàn có lý.
– Nhung à, anh cũng biết như vậy. Nhưng không hiểu sao anh vẫn có hy vọng gặp lại ông già đó, dù chỉ là một lần thôi cũng thoả mãn để chứng minh được ông ta là một người xa lạ là anh yên tâm.
Nhung có vẻ giận dỗi.
– Anh muốn như vậy thì có khó gì đâu, cứ đi lang thang mà tìm kiếm. Bỏ ăn bỗ làm có sao đâu.

VN88

Viết một bình luận