Nhung không trả lời bạn, nàng le lưỡi liếm những vẹt máu bám quanh môi Liên. Chất nước mằn mặn và hơi thở phì phò của Liên phà vô mặt nàng làm cho Nhung run rẩy. Hình ảnh người đàn bà mang thai ưỡn lên, cong cớn, vặn vẹo rên d và dẫy dụa lại hiện ra đậm nét trong đầu óc nàng. Nhung cặp chặt lấy thân thể bán, rít lên trong khoái lạc.
Liên… Liên… ơi…. Nhung thương Liên quá đi thôi. Nhung ơi… tại sao đàn bà lại phải lấy chồng hả mày.
– Những lạc thú trong ma giới này không đủ làm cho phụ nữ chúng mình điên lên rồi hay sao!
Liêm cắn thực mạnh lên cổ bạn, hút nhe nhẹ chất mằn mặn vừa d ra. Sau khi liếm hết những vết máu bám chung quanh môi bạn vừa rồi, nàng vẫn còn thòm thèm nên Liên cần những giòng máu nhiều hơn, nóng hơn từ thân thể người yêu. Một lúc sau, nàng thì thầm trên vùng da thịt căng cứng của người bạn tình.
– Thôi, ngủ đi nhe cưng. Mặt trời có lẽ đã bắt đầu lên rồi đó.
Mặt trời đã lên cao. Bây giờ Đàomới uể oải trở mình. Nàng vừa ngủ được một giấc thực ngon. Có lẽ những căng thẳng thần kinh và sự mệt mỏi hôm qua giúp cho Đào tìm được giấc ngủ ngon lành như vừa rồi. Nhất là mớ tiền bất ngờ thu lợi được lại càng làm nàng sung sướng và yên tâm hơn trong giấc nồng.
Nàng tụt xuống giường và nghĩ ngay tới thầy Bẩy Ly. Cái ông thầy này bao giờ cũng là người nàng phải phục vụ để kiếm tiền. Không hiểu ông ta sinh vâo ngày giờ nào mà có số được hưởng thụ thú ái ân một cách may mắn như vậy.
Hai bà thầy trẻ tuổi xinh đẹp kia tại sao lại muốn hại ông ta bằng phương cách mà chính ông ấy đang thích thú lao đầu vào. Những người tu đạo ngày hôm nay coi bộ không thếnào hiểu được họ rồi. Tuy nhiên, dù sao thì Đào cũng phải làmnhững gìmà nàng đã hứa. Khôngkể tới pháp thuật kinh người của hai bà thầy này, cũng như những gì họ có thể làm cho nàng loại bỏ tình địch để giữ ông Sáu lại Món tiền ngày hôm qua họ tặng Đào cũng đủ để nàng làm tất cả những gì họ đòi hỏi rồi. Đào gọi con nhỏ ở:
– Chín ơi, mày nấu nước cho tao tắm chưa.
Hình nhưcon Chín chỉ chờ Đào gọi là nó đáp ứng ngay. Nước nóng đã được nấu sẵn tư bao giờ.
– Thưa cô đã có nước nóng rồi đó ạ, cô tắm chưa để con đem vô.
Đào thủng thẳng đi vô phòng tắm, vừa cởi quần áo vừa nói:
– ừ, mày đem vô phòng tắm cho tao liền đi.
Chín “dạ” một tiếng, chạy xuống bếp bưng nồi nước sôi lên, đem vô phòng tắmngay. Thường thương, buổi sáng Chín nghe Đào gọi đem nước sôi lên cho nàng tắm, Chín phải pha ra chậu xong xuôi mới mời Đào vô. Hôm nay nó vừa bưng nồi nước vô đã thấy Đào trần truồng đưng tồng ngồng trong phòng tắm từ hồi nào rồi. Chín luống cuống, chút xíu nữa làm đổ nồi nước nóng. Đào phải la lên:
– Cẩn thận đó Chín, mày làm đổ nồi nước nóng thì phỏng chết luôn chứ không chơi đâu. Làm cái gì lụp chụp vậy.
Chín hết hồn, may mà nàng gượng lại được, neu té thì phỏng chết chứ không vừa. Nàng từ từ đặt nồi nước nóng xuống bên cạnh thau nước lạnh. Thở ra:
– Chút xíu nữa thì chết. Tại… tại..
Đào cười khúc khích, vui vé nói:
– Tại… tại mày thấy tao trần truồng phải không. Bộ mày không có mấy thứ này hay sao.
Đào nói xong lùa tay vô trọng áo Chín bóp mạnh bộ ngực mới nhú lên của nó, con nhỏ cuống cuồng, la lên, nắm lấy tay Đào. .
– á á Trời ơi… cô… cô…
Đào thấy bộ dạng tức cười của nó, càng làm tới. Nàng kéo mạnh cho hàng nút áo con nhỏ bật tung ra. Ôm nó sát vô ngực mình. Tội nghiệp con bé mắc cỡ quá, mặt mũi đỏ như gấc chín. Hai tay nó ôm lấy ngực, bộ dạng khum khum như người đau lưng. Mặc dù Chín là người làm công cho Đào nhưng Đào cũng quen gia đình Chín. Và khi ông Sáu không có nhà, hàng ngày Đào thường hay đùa rởn với Chín nhưchị em ruột vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng đụng chạm hẳn vô phần da thịt kín đáo nhất của Chín nên con nhỏ cuống quýnh. Nó vừa cười vừa la bai bải, nhưng cũng không dám làm Đào mất hứng. Bởi vậy phải đứng yên chịu trận cho nàng chọc ghẹo. Bỗng Chín nghe Đào nói:
– Hôm nay em tắm cho cô nghe.
Chín lại la lên, hai chân nó đạp thình thịch xuống sàn nhà.
– Trời ơi… cô… cô Hai. Cô đừng nói chơi nghe. Em không dám đâu.
Đào cười ha hả, thấy điệu bộ con nhỏ thực tức cười. Nàng buông nó ra, con bé mắc cỡ quá, chạy tọt ra ngoài ngay.
Đào thấy thực vui, nàng tự pha nước nóng lấy và leo vô thau nước ngồi kỳ cọ. Nàng nghĩ tới thầy Bẩy Ly và chiếc miệng nhám nhúa của ông ta. Có lẽ chỉ vài tiếng nữa, nàng lại có dịp gặp lại tất cả những háo hức của ông thầy bùa già này trên da thịt nàng. Đào gọi với ra ngoài.
– Chín ơi, em ăn cơm đi. Hôm nay cô không ăn cơm ở nhà đâu. Có lẽ cô đi công chuyện tới tối mới về đó.
Chín dạ lớn một tiếng rồi cười khúc khích. Đào biết nó vẫn còn nhớ những gì nàng đùa rỡn lúc nãy. Có lẽ con nhỏ này chưa bao giờ được con trai rờ rẫm vô thân thể, nên y còn mắc cỡ thật tré con. Nàng nhớ hồi bằng tuổi nó, Đào đã biết trốn nhà đi với bạn trai ra xa lộ Biên Hòa tình tự rồi. Và cứ thế, hết thằng này tới thằng khác, cho tới khi trưởng thành. Đào không muốn lấy chồng vì sợ mất tự do. Cho tới tuổi này, nàng vẫn còn chưa chính thức lấy ai, chỉ vì cuộc sống bừa bãi của nàng. Hơn thế nữa, chọn nghề vũ nữ mà lấy chồng thì rất khó khăn cho nghề nghiệp. Cho tới khi đứng tuổi rồi, mọi cơ hội đã đi qua một cách phũ phàng và Đào đành chấp nhận làm người vợ hờ của ông Sáu. Thuyền trưởng của một chiếc tầu buôn nho nhỏ để sống cho qua ngày.
Nhưng sự đời không cho phép nàng sống an lành như vậy Bây giờ sóng gió đã nổi lên. Đào phải bôn ba chèo chống. Nếu không, nàng sẽ bị gạt ra ‘khỏi vòng đời một cách phũ phàng không biết đâu mà lường được.
Tắm rửa xong, Đào mặc quần áo tới thẳng nhà Tấn ngay. Nàng mong có thầy Bẩy Ly ở nhà. Vừa tới cổng, Đào đã thấy thầy Hai Cơ và Tấn đang lom khom chỉ trỏ cho mấy anh thợ hồ đào móng xây chiếc am ngay chỗ chiếc am cũ bị sét đánh bể.
Không hiểu họ đã phá chiếc am cũ đi tự hồi nào mà bây giờ mảnh đất chỗ đó đã trống trơn. Coi bộ chiếc am mới này lớn hơn chiếc am cũ rất nhiều. Hồi trước chiếc am cũ khuất sau nhà, bây giờ Tấn cho cất lòi cả ra phía bên hông nhà nên choáng hết một góc vườn; đứng ở ngoài cổng cũng nhìn thấy cả một phần chiếc am. Tấn thấy Đào tới, chạy ra mở cổng.
– Hôm nay Đào rảnh rỗi quá, lại thăm tụi này đó hả?
Đào mỉm cười nói nho nhỏ:
– Em nhớ anh quá nên tới đây kiếm đó.
Tấn nháy nàng một cái thực tình.
– Phải không đó?
Vừa lúc ấy thầy Bẩy Ly trong nhà cũng nhìn thấy Đào, ông bước ra hàng hiên nói lớn:
– Cô Đào tới chơi hả?
Đàọ theo Tấn đi vô, vừa đi vừa nói:
– Con tới mời thầy lên chợ Saigon ăn cơm chay.
Thầy Bẩy Ly cười ha hả.
– Con nhỏ này mới nói chơi làm sao đâu, tôi có ăn chay hồi nào.
Đào nheo mắt nhìn thầy Bẩy Ly thực ướt át, nói:
– Thầy không ăn chay thì theo con ãn mặn càng vui chứ có sao đâu.
Thầy Bẩy Ly hiểu ý Đào muốn nói gì, ông cười hành hạch. Ông cũng ẫm ờ nói:
– Theo thì theo chứ có ma quỉ nào bắt được hồn mình đâu mà sợ.
Đào sợ ông nói quá lộ liễu, nàng nói lảng qua chuyện khác
– ủa, con mới thấy Sư Ông đây mà bây giờ ông cụ đi đâu rồi.
Tấn nối:
– à thầy Hai Cơ đi tắm rồi. Tụi tôi lui khui từ sáng sớm tới giờ mới chỉ cho mấy bác thợ hồ lo xong công chuyện đố.
– Bao giờ bắt đầu xây hả anh Tấn?
– Họ làm liền trưa nay.
– Như vậy chừng nào xong?
– Tụi tôi ưnh lâu nhất là khoảng một tháng.
Đào trợn mắt ngạc nhiên, hỏi:
– Chỉ một tháng mà xong được rồi hay sao?
Tấn mỉm cười, nói:
– Tôi còn muốn họ làm mau hơn nữa. Nhưng vì khi xây còn phải tính cả thời gian cho hồ khô mới tiếp tục dựng mái, lợp ngói, trát vách nên mơi tới một tháng. Nếu không chỉ chừng tuần lễ là rồi.
Đào quay qua thầy Bẩy Ly hỏi: . .
– Thầy chờ cho xây xong chiếc am mới trở về Thất Sơn phải không? .
Thầy Bẩy Ly lắc đầu.
– Không, thầy về trước. ớ nhà còn nhiều đệ tử lu bu lắm.
– Vậy bao giờ thầy đi?
Chắc cũng vài bữa nữa thôi.
Đào nhân cơ hội nói ngay.
– Nếu vậy bữa nay, thầy trò mình lên chợ Sài gòn chơi một ngày đi. Coi như con tiễn thầy về núi.
Thầy Bẩy Ly quay qua rở Tấn.
– Anh Tấn có muốn đi chung với tụi tôi cho vui không?
Tấn lắc đầu.
– Dạ, con cũng muốn đi lấm, nhưng phải coi chừng thợ Thầy đi chơi với cô Đào cho vui đi.
Đào làm bộ lấy mộtcái cớ nói cho thầy Bẩy Ly đỡ ngại.
– Để con dắt thầy lên chợ Sài gòn cho biết chỗ mấy người thợ khắc tượng Phật bằng nanh heo. Mai mốt thầy khỏi phải nhờ vả ai nữa.
Thầy Bẩy Ly khoái trí, cười hềnh hệch.
– Đúng rồi, đúng rồi, thầy đã muốn biết chỗ này từ lâu rồi, hôm nay tiện thể lên Sài gòn phải tới đó mới được. Để thầy lấy chút tiền đem theo đã nhe.
Đào níu lấy tay thầy Bẩy Ly nói:
– Khỏi, khỏi thầy ơi. Giờ cũng đã trễ rồi, chúng mình đi ngay cho kịp, không có tới nơi người ta về hết rồi lại uổng công. Tiền bạc đâu có bao nhiêu đâu chứ, con có đây. Không để cho thầy Bẩy Ly trả lời, Đào quay qua Tấn nói ngay:
– Vậy thầy trò tụi tôi đi nhé anh Tấn. Khi nào anh lo xong vụ thầy thợ, chúng mình đi chơi một chuyến nhe. Tấn mỉm cười, nhìn Đào kéo thầy Bẩy Ly ra cửa. Lúc ấy cũng có một chiếc xe taxi vừa chạy tới. Đào đưa tay ngoắc và cả hai người lên xe. Chỉ cho xe chạy tới chợ Bến Thành, đậu lại ngay bếnxe buýt, Đào dắtthầy Bẩy Ly băng ngang qua đường nơi hàng quán san sát dọc theo hai lề đường. ở đây có mấy ông thợ trải cái chiếu nho nhỏ ngồi khắc tượng Phật bằng nanh heo rừng cho khách hàng.
Thầy Bẩy Ly mừng rỡ được thấy tận mắt những người thợ khắc tượng phật. Từ hồi nào tới giờ, ông chỉ nghe nói và nhờ vả đệ tử lên Sài gòn mua dùm. Nay đã biết chỗ, ông vội vàng ngồi xà xuống bên cạnh một ông thợ, hỏi:
– Bác làm ở đây lâu chưa?
– Dạ, cũng hơn mười năm rồi ông.
– Tôi muốn mua mộtmớ chừng vài chục ông phật bằng nanh heo để cho đệ tử, ông làm chừng bao lâu?
Bác thợ dừng tay, kéo chiếc kính trắng xuống, nhìn người khách như dò xét.
– Thầy từ đâu lên Sàigon vậy?
– A, tôi ở Thất Sơn.
Bác thợ lấy cái túi vải để bên cạnh, trải tờ báo ra trước mặt, dốc ngược chiếc túi nhỏ. Cả trămtượngphậtnhỏ nhắn, đủ kiểu tràn ra mặt báo.
– Thầy ở xa à. Vậy thì tôi còn một mớ đây, thầy có thể lấy liền được. Từ từ tôi làm cái khác cho người ta cũng không sao.
Thầy Bẩy Ly mừng rỡ, lấy từng chiếc tượng phật, dơ lên ngắm nghía
– Bác thợ khắc khéo thực. Coi này, đẹp ghê vậy đó.
– Nanh heo đâu mà bác có nhiều quá vậy nè.
Người thợ khấc tượng mỉm cười.
– Làm gì có nanh heo mà khắc cả ký lô như thế này được Tại thầy không biết. Tất cả các tượng Phật nói là khắc bằng nanh heo rừng, thực ra là răng con cá Cúi thôi. Vì nanh heo rất khô, dù có thứ thật chăng nữa mình khắc . cũng rất chậm và dễ bị bể lắm.
Thầy Bẩy Ly cầm một chiếc tượng Phật, ngơ ngác hỏi:
– Thì ra nó không phải là nanh heo rừng à. Tôi thấy có khác gì nanh heo rừng đâu.