VN88 VN88

Chồng đi công tác, dắt trai về nhà thỏa mãn dục vọng

Tấn vừa tới nhà Bình đã thấy chiếc xe Jeep chở Bình chồm lên, lao đi như giông gió. Chàng cố tăng vận tốc chiếc xe Honda cũ kỹ đuổi theo nhưng không kịp. Tấn ngạc nhiên hết sức. Cả ngày hôm qua, chàng đã tới nhà Bình nhiều lần nhưng không hiểu sao chẳng có ai ở nhà cả. Tiệm gạo đáng nhẽ phải mở hàng, vậy mà cửa đóng then cài. Tấn đã gọi, phải nói là đập cửa hàng chục lần vẫn không có ai ra mở.

Chiều nay vừa tới nơi lại thấy xe Bình lao đi vùn vụt. Chàng cố gọi, nhưng Bình không nghe thấy. Bởi vậy chàng lại đành quay về. Hôm qua Tấn cũng có ghé vô con hẻm của ông già nọ và được người lối xóm cho biết có cảnh sát tới xét nhà tối hôm đó. Ngoài ra không ai biết gì hơn nữa. Điều đó lại càng làm Tấn nóng lòng muốn biết kết quả việc khám xét nhà của Bình hơn nữa. Nhưng bây giờ phải làm sao đây.

Trong lòng Tấn nóng như lửa đốt, chàng không còn biết phải làm sao. Bỗng trong đầu Tấn loé lên một ý nghĩ. Chàng cho đó có thể là một giải pháp hay. Nhưng một mình Tấn làm sao có thể thực hiện nổi. Ít nhất cũng phải có người phụ với chàng, nhưng tìm ai đáng tin cậy để làm cái chuyện phi pháp này. Suy đi nghĩ lại, Tấn thấy Nhung là người đáng tin cậy nhất. Nhưng nàng đang giận chàng, và trong vụ này, Nhung lại là người chống đối chàng đầu tiên. Bây giờ phải làm sao.

Suy đi nghĩ lại cũng chẳng có giải pháp nào cho ổn thoả. Tấn thấy chỉ còn cách cứ tìm tới Nhung, nói hết mục đích chàng nhờ nàng, dù cho Nhung có nói gì thì nói, ít nhất chàng cũng có dịp thuyết phục nàng, may ra có kết quả tết. Còn như nàng từ chối thì cũng kể như không nói điều này với nàng thôi. Thiếu Nhung, Tấn cũng đâu có làm được gì.

Tới nhà Nhung, Tấn cho xe chạy luôn vô trong sân. Mấy con chó thấy người quen tđi vẫy đuôi mừng. Chàng dựng xe, vỗ nhe nhẹ vô đầu con chó mực. Nó nghếch mõm, lim dim mắt thích thú. Con chó vàng cũng chồm lên người chàng. Tấn mỉm cười ôm lấy đầu nó, nói:
– Mày lại ghen với nó rồi phải không?
Nhung cũng vừa trong nhà đi ra, nàng nhìn thấy Tấn, ngạc nhiên hỏi:
– Ủa, anh Tấn tới hồi nào vậy. Vô nhà đi anh, anh cứ ôm mấy con chó đó, chúng hôi lắm đó.
Tấm cười hì hì, chàng mừng trong bụng vì thấy Nhung không có vẻ gì giận chàng như mấy bữa trước nữa.
– Em ăn cơm chưa. Anh tính tới rủ em đi ăn cơm.
Nhung mỉm cười, nàng tlllấy hình như được an ủi vì lời mời của Tấn nhưmột sự xin lỗi đã làm cho nàng giận mấy bữa trước.
– Em cũng đang nấu cơm. Ba mẹ và mấy đứa em đi coi hát tới tối mới về. Hay là anh ở lại ăn cơm với em cho vui.
Tấn mừng rỡ, như vậy là chàng có dịp nói hết ý định nhờ vả Nhung tối nay cho nàng nghe.
– Như vậy cũng được, chúng mình có dịp nói chuyện với nhau nhiều hơn.
Làm sao Nhung hiểu được ý định Tấn tới tìm nàng để làm gì. Tình yêu chín mùi đã làm nàng dễ dàng quên đi tất cả những tủi hờn mấy bữa trước. Nhung nắm tay Tấn kéo vô phònh tắm, nàng lấy nước cho chàng rửa tay. Ánh mắt Nhung ngời lên biết bao nhiêu yêu thương chan chứa.
– Hồi này trông anh xanh xao tiều tụy quá. Có lẽ em phải nấu đồ bổ cho anh hàng ngày mới được. Mẹ anh cũng yếu rồi, mà con nhỏ người làm nó có biết gì đâu.
Tấn cười mơn chớn.
– Có lẽ bây giờ là lúc mẹ anh cần một người con dâu như em rồi đó.
Nhung cười khúc khích.
– Chỉ có thế thôi hay sao?
Tấn với chiếc khăn lau tay cho khô rồi quay lại ôm ghì lấy Nhung, hôn vội vã lên bờ môi chín mộng của người yêu Nhung chới với, nàng không ngờ hôm nay Tấn hấp tấp như vậy. Mặc dù nàng biết trong nhà không có ai, và đây cũng không phải lần đầu Tấn hôn Nhung, nhưng không hiểu sao nàng sờ sợ. Căn phòng tắm nhỏ bé này tuy kín đáo mà nàng vẫn tưởng có ai đang rình rập.

Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, những cảm giác đê mê dâng trào khắp thân thể làm nàng quên đi tất cả. Nhung hơi nhướn người lên, nhắm mắt lại. Hai thân hình ép chặt vào nhau không còn một khe hở. Hơi thở nàng rồn rập khi bàn tay Tấn luồn qua áo ngoài, chạn vào da thịt nàng. Bàn tay Tấn như có điện, lần mò tới đâu, người nàng tê đi tới đó Chiếc áo ngoài của nàng đã bị Tấn lột ra tự lúc nào Nhung cũng không hay. Bàn tay Tấn hình nhưđã luồn qua lưng quần làm Nhung hoảng sợ. Nàng rên rỉ:
– Anh… anh… thôi mà…
Nhưng Nhung không làm sao làm cho tay Tấn dừng lại được Nãng chỉ còn biết giữ chặt lưng quần để cho Tấn không thể tuột xuống như đã cởi áo nàng ra lúc nãy. Có lẽ Tấn cũng chỉ tiến tới đó, chàng lùa bàn tay từ sau ra trước run rẩy và đam mê. Chính Tấn cũng không ngờ hôm nay mình táo tợn như vậy. Chàng khom người xuống, hôn lên bộ ngực trấng ngần lồ lộ:
– Anh Tấn… anh Tấn ơi.

Hình như Tấn không nghe thấy gì, chàng thở mạnh trên khuôn ngực căng tròn của nàng. Bờ môi chàng tham lam và vội vã Tấn cũng không ngờ phản ứng tự vệ của Nhung lại yếu ớt như vậy. Cả hai cùng là nhà giáo, hành động và lời nói ý tứ hàng ngày trước đám học sinh đã ảnh hưởng không ít tới đời sống riêng tư của lứa đôi. Vậy mà hôm nay Tấn đã phá lệ, chàng hành động như một dân ăn chơi nghề
nghiệp, bất chấp nề nếp gia giáo của’ một nhà mô phạm.

Trong đầu chàng bây giờ chỉ còn là đam mê và lợi dụng. Tấn cũng không ngờ chàng đã thành công quá dễ dàng như vậy. Chắc chắn lát nữa đây, chàng sẽ rất mạnh miệng cho Nhung biết ý định của mình sẽ nhờ nàng làm gì. Khi nàng đã thuộc về chàng trọn vẹn như thế này, có còn điều gì Nhung lại có thể từ chối không giúp Tấn nữa chứ.

Với cảm hứng dạt dào tới điên dại, Tấn bế thốc Nhung trên tay. Đi nhanh vào phòng ngủ. Bỗng có tiếng xôn xao ngoài cửa, tiếng hai con chó sủa mừng rỡ. Cả Tấn và Nhung cùng hoảng hồn, mặc nhanh quần áo.

Nhung không ngờ cha mẹ và các em lại về giờ này. Như vậy là mọi người không đi coi hát rồi. Tiếng thằng út oang oang gọi nàng:
– Chị Nhung ơi chị Nhung.
Nhung chạy vội ra nhà ngoài, Tấn cũng theo sau.
– Ủa, sao không đi coi hát nữa à?
– Tức quá, mình đi muộn, người ta bán hết vé rồi chị Nhung ơi. Ba mẹ đưa tụi em đi ăn rồi về.
Mọi người cũng đã vào tới nhà. Tấn cúi đầu chào ba mẹ Nhung.
– Thưa hai bác.
Mẹ Nhung mỉm cười.
– A, anh Tấn lại chơi hả. Các con ăn cơm chưa. Cả nhà ăn hết rồi đó. Nhung làm cơm cho anh Tấn ăn với con đi. Tấn nhanh miệng.
– Thưa bác, cháu định tới mời em Nhung đi ăn tối ở nhà người bạn. Xin bác cho phép chúng cháu về muộn một chút.

Cả nhà tuy không ai nói ra, nhưng đã mặc nhiên coi Tấn nhưngười chồng chưa cưới của Nhung rồi. Nhất là đám em Nhung, chúng rất thích Tấn vì chàng vui tính và yêu thương chúng, cũng như chiều chuộng chúng đủ thứ. Đã có nhiều lần Nhung phải nhắc nhở chàng đừng quá dễ dãi với đám em nàng, sợ chúng hư vì ỷ lại có chàng đỡ đầu. Đặc biệt mẹ Nhung còn có cảm tình với Tấn hơn mọi người. Bà thường la rầy Nhung ngay trước mặt Tấn khi nàng làm chàng phật ý. Có những lúc Nhung tưởng chừng nhưmẹ coi Tấn còn trọng hơn con ruột trong gia đình. Nghe Tấn xin phép đưa Nhung tới nhà bạn ăn cơm, bà đồng ý ngay.
– Ờ ờ con Nhung. sửa soạn đi với anh Tấn chưa. Sao mày ăn mặc thế kia coi sao được. Đi thay quần áo đi con. Nhung liếc nhìn Tấn, mỉm cười ý nhị. Men ớnh còn
đọng trên môi, những run rẩy chưa tan biến khỏi da thịt. Nàng cũng muốn Tấn đưa mình tới một nơi không có ai. Một thế giới riêng biệt tình ái run rẩy cả tâm tư và thể xác. Bữa cơm ở nhà một người bạn mà Tấn vừa xin phép chắc chắn chỉ có hai đứa. Những thức ăn phải là kề môi, ép má. Phải là da thịt lên men với vỡ tan thể xác.

Nhung thấy Tấn nói dối tỉnh bơ, điều mà từ trước tới nay chưa bao giờ xẩy ra. Nhất là vừa rồi, những mơn chớn vuốt ve sôi sục tới run người. Con người chàng không lý có thể thay đổi mau chóng tới mức độ đó. Dù đang háo hức, đam mê, nhưng tự nhiên Nhung cũng thấy lo sợ, dầu biết rằng không trước thì sau nàng cũng là vợ chàng một cách chính thức và đàng hoàng.

Ra khỏi nhà, Nhung cười khúc khích sau lưng Tấn.
– Hôm nay anh quá quắt lắm nhé, anh Tấn…
Tấn cười hì hì, vừa lái xe, vừa thò một tay ra sau lưng nắm lấy tay Nhung.
– Còn em thì sao?
Nhung ép má vô lưng chàng.
– Em bắt chước anh đó.
Cả hai cùng cười thích thú. Những cảm giác lâng lâng tình ái dạt dào. Chiếc xe chồm lên thật nhanh, Nhung vông tay ôm lấy bụng Tấn, nàng ép sát ngực vô lưng chàng. Chính Nhung cũng không hiểu sao nàng có thể dạn dĩ một cách đĩ thoã như vậy.

Tấn lái xe thẳng tới nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, nơi mộ cha chàng ở đây. Con đường này thực quen thuộc vì từ năm năm nay tuần nào chàng cũng đi thăm mộ. Người giữ cửa nghĩa địa đã quem mặt Tấn và rất quí chàng vì tháng nào Tấn cũng cho ông ta mấy trăm bạc để ông quét mộ và thay nước bình bông trước mộ cha chàng.

Nhung cũng không lạ lùng gì ngôi mộ của cha Tấn. Đã nhiều lần chàng đưa nàng tới đây ngồi hàng giờ tâm tình. Nghĩa trang này nằm ngay giữa thành phố Saigon của những người nhiều tiền và có thế lực nên rất khang trang và kín đáo. Mẹ Tấn có mộtôngbác đã lo cho gia đình chàng một miếng đất để xây căn mộ này ngay từ khi cha chàng còn sống. Phải nói đây là một căn nhà nho nhỏ chứ không phải là một ngôi mộ thường với tấm bia như những ngôi mộ khác.

VN88

Viết một bình luận