VN88 VN88

Anh là của ai chứ, Sếp!

Tôi vừa nói vừa đưa sắp tài liệu đã tổng hợp cho chị. Chị Hoa nhìn bộ dạng tôi mới ngày thứ hai đi làm mà ngao ngán, chẳng biết tôi làm gì mà cứ như gấu trúc ấy, mắt thì mơ mơ màng màng, người ngộm chẳng ra làm sao cả.
– Hôm nay em sắp xếp lịch làm việc cho sếp trong tuần tới nhé! Chị Hoa quay qua tôi nói.
– Dạ! Chị cho em xem lịch tuần tới của ông sếp đi ạ! Tôi chẳng buồn nhìn chị lấy 1 cái và nói, miệng thì cứ tủm tỉm cười ( gian thật đấy).
– Em mà gọi như vậy coi chừng anh sếp của chúng ta không vui đấy.
– Như vậy có gì mà không vui hả chị, ông ta xấu tính lại xấu nết hết chỗ nói luốn ấy chứ. Tôi được nước làm tới luôn. Ai có dè đâu nói xấu mà bị nghe lén chứ.
– Tôi đẹp trai, phong độ như thế này mà là “ông” sếp sao? Tiếng mở cửa kèm theo tiếng nói oai oái vọng tới từ phía cửa làm cả tôi và chị Hoa giật thót cả mình.
– Dạ chào sếp ạ! Tôi và chị Hoa đồng thanh nói.
– Hôm nay anh đi làm sớm hơn mọi khi không biết có chuyện gì gấp cần giải quyết vậy ạ! Chị Hoa lên tiếng trước, tôi thì vẫn cúi đầu như thể một đứa trẻ đang mắc lỗi gì với người lớn vậy.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, gần hơn về phía tôi, thật tình là trong tình huống như thế này tôi chẳng dám ngước mặt lên nhìn anh sếp nữa, 1 phần lo bị nghĩ việc, 1 phần hơi sợ. Với câu nói đó tôi có thể chắc mình sẽ bị out là chuyện bình thường, mong sao cho anh ta lãng tai, không nghe rõ câu sau tôi nói hay anh ta có nhân tính mà tha cho tôi. Chẳng biết năm nay năm gì mà sao quả tạ cứ chiếu xuống tôi không biết.
– Chiều nay tan sở cô lại đi với tôi chứ?
“Ông” sếp nói nhỏ chỉ đủ để tôi có thể nghe thấy mà thôi. “Ông” ta bước đi với nét cười trên mặt, chắc là sắp trả thù tôi rồi đây. Trời ơi! Số tôi sao thế này! Tự than thầm trong bụng chứ tôi có dám nói ra với ai đâu.
Vậy là suốt 1 tháng trời làm việc ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, hết giờ làm thì rong ruổi với ông sếp không giống ai cùng đường, cuối xóm ở cái đất Sài thành này. Giống y như hang cùng ngõ hẻm nào cũng không tha vậy đó. Tối về lại phải làm những việc mà chị Hoa giao cho, mỗi ngày việc một nhiều hơn, 1 ngày chỉ ngủ đủ có 6 tiếng thôi nhưng bù lại lãnh lương cuối tháng vẫn cao, đủ cho tôi xoay sở khi sống một mình ở nơi đất khách quê người này.
Thật ra đi với anh ta riết rồi đâm ra ghiền đi lúc nào không biết nữa, được đến nhiều nơi, ăn nhiều thứ mà toàn free không à, ai mà không thích, tiết kiệm được một khoản ăn tối kha khá à nha!
Hôm nay làm gì không biết nhưng hôm qua ngủ hơi ít so với mọi khi vì về quê thăm ba mẹ, sáng sớm tinh mơ gà chưa gái đã phải mò đường tìm về nơi dấu yêu rồi nên giờ phải ngủ bù thôi. Đang chìm trong giấc mơ đẹp gặp được hoàng tử trong mơ thì bị phá đám rồi, lần này thì đừng trách bà đây ác nhé! Ai đời giấc ngủ nghìn vàng cũng không mua được của bà lại bị tên ăn trộm vặt nào phá hoại thế này.
– Yaaaa b ộ p ppppppppp! Rồi đã giải quyết xong, mở mắt ra nhìn thành quả mà tôi vừa mới làm đây.
– Á a aaaaaaaaaaa….! Trời ơi! Là anh sao? Anh làm sao vậy nè. Sao lại vào đây lén la lén lút làm gì để ra nông nổi này hả trời?
Tôi hoảng cả lên thì ra người vừa lãnh thành quả à không hậu quả của tôi là người bạn đồng hành trên chiếc xe đạp suốt hơn 1 tháng trời đây sao? Bên má trái của anh ta bầm tím cả lên, anh ta chỉ biết ôm má mà chịu trận chẳng nói được lời nào. Tội nghiệp anh ta! Ai biểu đi cứ như ăn trộm làm gì, thì giờ thành ra vậy phải chịu thôi chứ trách ai.
– Tôi đến để đưa quà sinh nhật cho cô mà! Tối nay tôi bận việc không đi với cô được. Làm gì mà cảnh giác quá vậy. Anh ta nói mà tay vẫn xoa xoa vào chỗ đau trên má.
Thật ra thì hơn 1 tuần nay anh ta không biết bận cái gì mà chẳng thèm đi xe đạp như mọi khi với tôi, biến mất suốt 1 tuần liền giờ mới xuất hiện mà thành ra nông nỗi này đây. Nói giận anh ta thì tôi có cái quyền gì mà giận chứ, cón nói không giận thì là tôi nói xạo mà thôi. Tự nhiên đang là bạn tốt ngày nào cũng cùng đi đây đi đó với nhau, đùng 1 cái mất tích không 1 lời nào cả, thử hỏi làm sao tôi không giận, không lo lắng cho được.
– Sinh nhật ai mà tặng quà? Tôi giận dỗi nói
– Của em. Anh ta nhìn tôi cười đáp.
– Ai là em? Ở đây không có em nào hết á chỉ có 1 thư kí và 1 giám đốc thôi. Chẳng thèm nhìn anh ta làm gì cho bỏ ghét.
– Đừng như thế với tôi được không, tôi sẽ nói cho em biết lí do tôi biến mất. Em sẽ không còn giận tôi nữa chứ. Anh ta nhẹ nhàng nói với tôi.
– Không thèm nghe, nói là bạn tốt mà vậy đó hả? Chẳng tốt tí nào hết đó, toàn thấy xấu không thôi. Vẫn thái độ đó tôi tiếp tục nói.
– Ông bà nội anh muốn anh về bên kia lấy vợ, ông bà đã lớn tuổi rồi với lại anh lại hay đi làm ở xa không có thời gian chăm lo cho ông bà nên anh về bên đó để cho ông bà anh yên tâm và muốn cho ông bà anh biết là anh đã có người anh yêu và 1 thời gian nữa anh sẽ “mang” người ấy đến ra mắt ông bà. Anh ta vừa nói mà miệng thì cứ tủm tỉm cười suốt thật làm người ta ghét mà.
– Vậy thì anh đi đi nói với tôi làm gì. Tôi không có cái nhu cầu nghe chuyện đó của anh.
– Nhưng em là người trong cuộc mà, tại sao lại không nghe chứ. Anh ta nhìn tôi đầy yêu thương.
– Thì sao chứ? Tôi bướng bỉnh trả lời, không muốn thừa nhận tình cảm của mình với anh nhưng trong lòng thì rất vui, cứ như pháo hoa bừng bừng cháy vậy đó.
– Vì em đã là của tôi rồi nên……
– Ai là của anh chứ, sếp!
Sau câu nói đó là một nụ hôn thật sâu, thật hạnh phúc, nồng nàn cùng cái siết tay thật chặt như sợ tôi chạy mất khỏi anh. Anh làm tôi như quên mất mình đang ở đâu, là ai? Vậy là tôi và anh, chúng tôi là một đôi bây giờ và mãi mãi về sau.

(Truyện tình yêu hay nhất tại Ditnhau18.com)

VN88

Viết một bình luận