– Trời ơi mới sáng sớm tinh mơ, gà còn chưa gái sáng mà ai gọi vậy nè. Thật ra là đã gần 9h rồi. Tôi cào nhàu, quơ tay lấy cái điện thoại đặt trên bàn.
– A a…l l…o o…! Ai vậy ạ! Nó lí nhí giọng ngáy ngủ mà trả lời
– Đầu dây bên kia giọng nhỏ nhẹ. Xin lỗi có phải đây là điện thoại của cô Minh Anh không ạ!
– Dạ, vâng!
– Tôi gọi từ Tập đoàn Kyo. Giám đốc chúng tôi muốn cô đi có mặt tại trụ sở chính lúc 1h chiều nay, không biết là cô có tiện để đến không?
– Dạ, sao ạ! Tôi được nhận sao? Tôi vui đến nỗi nhảy cẫng cả lên vì sung sướng, vậy là suốt 3 tháng rong ruổi nam bắc, tôi bắt đầu đi làm. Vâng, tôi sẽ đến đúng giờ ạ. Xin cám ơn chị, cám ơn chị rất nhiều.
Tỉnh ngủ tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh hí ha, hí hửng. Tôi bắt đầu động não, tại sao lại là 1h chiều nay mà không phải là sáng ngày mai. Vậy giờ mình mặc gì đây? Quần tây, áo sơ mi hay váy công sở. Haizzzzz điên mất thôi, cứ mặc đại đi. Vậy là tôi chọn váy công sở vừa nữ tính, vừa duyên dáng (cái này mới oái ăm nè).
– Dạ chào chị ạ! Bây giờ em phải làm gì vậy chị. Tôi hồi hộp chờ đợi chị thư kí chính giao việc mà cứ như đang chờ lệnh từ cấp trên vậy.
– Em đánh cho chị mớ văn bản này, chị cần gấp nó vào ngày mai. À mà em cầm sắp tài liệu này tổng hợp lại giúp chị và làm báo cáo cho chị luôn nhé! Công việc của em chỉ có vậy thôi! Sếp sẽ cần em khi ông ấy ra ngoài, khi nào có lệnh từ sếp thì em cứ đi, công việc thì có thể mang về nhà làm. Chị Thu Hoa nở nụ cười tươi khi nói chuyện với tôi.
– Dạ, em sẽ làm ngay ạ!
Trời ơi! Có ai hiểu là tôi đang phải đối mặt với mớ tài liệu như thế nào không? Nó có thể cao hơn cả tôi khi tôi đang ngồi ấy chứ. Chị ấy thật biết chăm sóc cho người mới. Tự than thân trách phận mình, phải cố gắng thôi!
Hì hà, hì hụt đánh đánh xem xem rồi lại xem xem đánh đánh suốt một tiếng đồng hồ, cuối cùng thành quả là đây. Mớ văn bản mới chỉ xong được ½ mà thôi. Mắt cứ hoa cả lên, mấy đầu ngón tay thi tê mỏi hết cả, tốc độ đánh máy mỗi lúc 1 nhanh hơn, dứt khoát hơn. Tôi thật khâm phục mình quá đi mà.
Có tiếng điện thoại reo, tôi vừa định bắt máy vì chị Hoa còn đang bận với cái máy tính thì chị ấy bảo để chị ấy bắt cho. Chị ấy nói rất ngắn gọn, chỉ dạ dạ rồi cúp máy. Nhìn sang phía tôi, ánh mắt đầy thất vọng.
– Em chuẩn bị đi ra ngoài với sếp!
– Dạ sao ạ! Em biết gì đâu mà đi hả chị. Tôi nhìn chị ấy trân trân cả ra, mắt mở sáng hết cỡ, chẳng còn biết mình nghe gì nữa.
– Em xuống đại sảnh, xe đang chờ, mớ tài liệu này tí em quay về đem về nhà làm cũng được.
Tôi làm theo răm rắp, nhanh hết mức có thể, quơ vội cái túi sách tôi chạy thụt mạng xuống lầu mà quên là ở đây có thang máy. Tới đại sảnh, mồ hôi cứ tuôn như nước ướt cả tấm lưng, đâu đâu xe nào đâu, ngó nghiêng rồi lại ngó dọc, chỉ thấy có mỗi 1 chiếc xe đạp đang đậu chình ình ra đó và 1 người nam đang vẫy vẫy tay cười với nó. Thích nhỉ!
– Tôi ở đây! Giọng nói vui vẻ đến kì lạ.
– Tôi hoa cả mắt lên vì mệt, lê bước đến gần. Anh gọi tôi.
– Chúng ta sẽ đi dạo Sài Gòn bằng chiếc xe này. Anh ta chỉ chỉ tay về chiếc xe đạp đôi màu xanh nước biển, miệng không ngừng nở nụ cười.
– Sao ạ? Bằng chiếc xe này sao? Anh có nhầm không vậy ạ! Tôi trố mắt lên nhìn sếp mình mà quên mất mình là ai, anh ta là ai.
– Đúng đấy! Tôi muốn đi với cô, Sài Gòn thật đẹp nhưng tôi không biết phải lái nó bằng cách nào cả? Cô giúp tôi với. Vẻ mặt anh ta làm ai nhìn vào cứ nghĩ là tôi đang ức hiếp anh ta thì phải?
– Tôi mặc váy mà, với lại tôi là con gái đấy.