Anh là CEO nổi tiếng của Tập đoàn Kyo, là người đàn ông thành đạt, năm nay anh 37 tuổi.
Tôi_ một cô thư kí quèn, vừa mới tốt nghiệp ngành Tài chính-Ngân hàng, chưa có việc làm, là nhân viên của anh, tôi 22 tuổi.
Trong một lần tình cờ khi đang trên đường đi xin việc, tôi va vào xe anh. Có lẽ do anh điều khiển xe trong tình trạng say rượu nên anh nghĩ là anh đụng vào tôi. Mà không phải vậy, do tôi vừa chạy vừa ca hát vu vơ, thả hồn vào mây nên đã đụng anh.
– A a a a a a . . . . tôi ngã nhào xuống đường.
– Cô có sao không? Cô không sao chứ? Anh bước xuống xe và chạy về phía tôi, đỡ tôi dậy và rối rích hỏi han. Giọng nói lờ lợ.
– Tôi không sao? Tôi nhìn anh nói, đôi mắt long lanh màu xanh biếc của anh làm tôi như choáng ngộp bởi nó, ở anh trong cái nhìn lần đầu của tôi là 1 vẻ đẹp rất nam tính, đôi má ửng hồng do rượu của anh. Tôi nghĩ mình đã say bởi anh.( K bít phải k nữa à Sét đánh òi)
– Cô không sao là tốt rồi. Người cô có bị thương chỗ nào không? Tôi đưa cô đi bệnh viện. Anh dùng ánh mắt đó nhìn vào tôi
Người tôi run lên, ánh mắt anh như nhấn chìm tôi vào đó, nó giam cầm trái tim nhỏ bé của tôi, nó như muốn nuốt chửng lấy tôi. Tôi ậm ực cho qua chuyện rồi đỡ chiếc xe đạp bên mép đường bỏ đi. Còn anh thì vẫn đứng đó, vẫy vẫy tay gọi tôi :” Cô bé ơi!”. Tôi buồn cười khi nghe anh gọi như thế từ phía sau nhưng không dám quay lại vì sợ bắt gặp ánh mắt anh.
Tôi tìm trên mạng, thấy Tập đoàn Kyo đang tuyển thư kí cho CEO của họ, CEO của họ mới từ Mỹ về chưa thông thạo đường đi cũng như con người ở Việt Nam, chị thư kí chính cho anh nói là anh cần một người trợ lý nữa, ngoài chị ấy để tìm hiểu về bản sắc văn hóa cũng như con người ở đây. Chị ấy nói CEO của công ty là người Việt Nam 100% nhưng vì xa quê hương lâu nên không hiểu rõ lắm con người ở đây và cần có một trợ lý không cần chuyên môn nghề nghiệp cao, ngoại hình ổn thì càng tốt.
Nghe chị thư kí nói xong, tôi như muốn bỏ cuộc vì tôi không xinh, không cao, nước da lại hơi ngâm ngâm. Tóm lại là theo chị ấy, tôi bị loại là cái chắc. Nhiều người đến đây xin ứng tuyển nhưng chẳng cô nào được sếp chọn cả, tôi chắc không ngoại lệ. Nhưng biết đâu số tôi may mắn, có quý nhân phù trợ thì sao? Cứ suy nghĩ tích cực vào.
– Tôi ơi cố lên! Yeahhhhhhhhhh
Tự trấn an mình tôi bước vào phòng ứng tuyển. CEO của Tập đoàn tự phỏng vấn ứng viên của anh ta. Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào, có ánh mắt quen thuộc nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt này quen quá, tôi dường như lại bị cuốn hút bởi nó nhưng tôi không nhớ ra mình đã bắt gặp ở đâu rồi nhỉ? Thôi kệ đi. Tôi bước đến gần bàn và ngồi xuống bên chiếc ghế đối diện với anh. Tôi khẽ gật đầu chào, anh vẫn nhìn tôi như thế. Tôi bất giác giật mình, tôi sợ mình lượm thượm không đẹp ngay từ lần đầu đi phỏng vấn ở đây nên nhìn quanh người mình. Tôi thậm chí còn lôi cả cái gương nhỏ trong túi xách ra xem thử mặt mình có phải đã dính thứ gì mà quên lau đi. Anh vẫn nhìn tôi châm chú như thế.