VN88 VN88

Anh là của ai chứ, Sếp!

– Xin lỗi, có phải tôi có vấn đề gì về cách ăn mặc hay là vẻ ngoài của tôi không được chỉnh tề cho lắm sao ạ? Tôi rối cả lên nhưng vẫn mạnh dạn hỏi.
Anh vẫn nhìn tôi như thế nhưng lần này thì mỉm cười và nói:
– Không. Cô rất ổn cô bé à!
– Tôi gần 22 rồi đấy, không còn nhỏ nữa đâu. Anh có thể gọi tôi bằng tên hoặc là cô chứ đừng gọi tôi là cô bé như thế.
Tôi không nghĩ mình lại dám nói lại như thế, tôi không sợ anh ta cho tôi out ngay lần gặp đầu tiên hay sao chứ? Lại nhớ lại câu nói của chị thư kí, CEO của họ rất kì quái. Có những người rất đẹp, rất thông minh theo nhận xét của chị ấy nhưng vẫn bị out như thường. Với tâm lý bị loại như thế tôi đã thoải mái hơn, tôi không sợ anh ta nhiều như những lần phỏng vấn khác. Tôi mạnh dạn hơn, nói dứt khoác hơn.
– Cô không sợ tôi sao cô bé! Tôi là người sẽ tuyển dụng cô đấy! Anh ta lại cất tiếng nói
– Dạ . . . tôi bối rối thật sự, hai tay đan vào nhau không dám ngẩng mặt lên nhìn anh ta như trước nữa.
Anh ta lại cười thật tươi nhìn tôi
– Cô bé có thể về, chiều nay sẽ có kết quả phỏng vấn và nếu được nhận mai cô bé sẽ bắt đầu làm nhưng tôi nghĩ cơ hội đó hơi mong manh.
– Sao nhanh vậy ạ. Anh chưa hỏi tôi mà . . .
– Dạ vậy thôi, tôi xin phép
Tôi buồn bả bước ra ngoài mà vẫn còn nghe được tiếng cười khúc khích từ phía sau mình. Tức thật đấy, chưa bao giờ đi phỏng vấn mà không được phỏng vấn lại còn bị trêu chọc như tôi không. Có lẽ hôm nay không phải ngày may mắn của tôi.
– Sao rồi em, ổn không? Sao lâu vậy em? Chị thư kí lúc sáng chạy lại hỏi thăm với vẻ sốt sắng.
– Vậy mà lâu hả chị? Em mới vào ngồi chưa đầy 15 phút đã bị cho ra mà lâu hả chị? Vẫn nét mặt ấy tôi quay mặt về phía chị nói
– Lâu nhất từ lúc phỏng vấn tới giờ đó em, thường thi mấy cô đến phỏng vấn chưa đầy 10 phút là nét mặt tức tối bước ra rồi, chỉ có em là buồn bả thôi à!
– Giờ em mới hiểu chị nói, CEO của chị bị biến thái rồi. Thôi chào chị em về
Dắt xe ra về tôi chạy ào tới nhà con bạn thân, đứng nhấn chuông liên tục, xoay qua xoay lại không biết bao nhiêu lần, bực bội, bức rứt muốn xã cho đã một trận mà sao vậy nè. Con bạn không có nhà, tôi ngồi bệt xuống bệ cửa nhà nó, muốn khóc quá đi. Lấy điện thoại ra gọi điện cho nó
– Reng reng reng . . .
– Bắt máy đi mày ơi! Bắt máy đi mày, bắt đi, bắt đi . . .
– Alo! Chuyện gì mà giờ này gọi tao vậy mày, tau đang học mà, mày sao vậy.
– Mày ơi, tau lại out rồi mày ơi huhu
– Là sao? Từ từ kể cho tau nghe coi.
– Hôm nay tau đi phỏng vấn ở Tập đoàn Kyo, Tập đoàn chuyên về mỹ phẩm làm đẹp da Skin đó.
– Ừ, rồi sao nữa.
– Tau đi rất sớm, người ta hẹn tau 9h phỏng vấn nhưng 8h tau có mặt ở đó rồi. Tau cố ý đi sớm để dò tin từ chị thư kí của CEO mà tau muốn làm trợ lý á. Chị ấy kể tau nghe nhiều lắm mày.
– Rồi sao? Mày vào trọng tâm đi, tau sắp vô học rồi, mày mà cứ vậy thì tau tắt máy tới lúc đó mà tức nha!
– Ừ tau biết rồi, tau vào phỏng vấn được có 15 phút à, người ta không hỏi gì hết chỉ nhìn tau cười thôi mày ơi. Rồi nói là cơ hội tau được nhận mỏng manh lắm. Tau tức quá hỏi thẳng lun, anh chưa hỏi tôi mà sao lại bảo tôi về. Vậy đó
– Rồi mày sao? Mày ra về luôn hả?
– Chứ mày biểu tau làm sao giờ?
– Vậy thôi mày ráng cố gắng lên, khi nào tau về Bình Dương sẽ đi ăn với mày cho mày đỡ buồn hén. Giờ tau phải vô học rồi. Bye mày nha! Cố lên đó
– Ừ . . . tút tút tút
Vậy đó con bạn thân nhất mà vậy đó. Tôi đi về nhà là nằm dài trên nệm, ôm con gấu bông quen thuộc vào lòng, tự an ủi mình. Tự nhiên muốn khóc một trận cho đã nhưng sao vậy nè. Chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào cả, thôi đi ngủ vậy.
– Reng reng reng . . . . . .

VN88

Viết một bình luận