Tôi nhấn mạnh hai chữ con gái thật to, thật rõ để anh ta có thể nghe thấy, nhưng vô dụng. Anh ta ngang nhiên ngồi vào ghế sao và ra lệnh đi hay nghĩ. Với mức lương 5trđ/tháng + 1 lần đi du lịch/năm do tập đoàn tổ chức ai mà không thích chứ. Vậy là theo ý anh ta, không thể tưởng tượng được 1 con nhỏ mặc váy đang hì hụt đạp đạp để chiếc xe có thể chạy với tốc độ nhanh nhất, còn anh ta thì thả hồn theo mây gió mà quên cả việc phụ tôi đạp cho nó chạy về phía trước. Chẳng hiểu anh ta nghĩ gì nữa.
– Stop! Stop……….. !!!!
Anh ta ở phía sau la oai oái cả lên. Thế là dừng thôi, trước mặt là nhà hàng Gánh. Anh ta chỉ chỉ trỏ trỏ vào phía bên kia đường ý bảo gửi xe. Rồi thản nhiên bước vào. Trời ơi anh ta có phải là đã sống ở nước ngoài lâu không vậy? một chút tôn trọng phụ nữ cũng không có. Thật là khổ cho tôi khi mới ngày đầu đi làm mà lại bị hành xác thế này. Thôi kệ, vì tương lai con em chúng ta, cố lên nào
– Cô ngồi đi! Ăn nhé! Chắc cô đói rồi nhỉ? Lại cười cợt, khó chịu
– Tôi lườm anh ta mặc dù biết là anh ta là sếp nhưng thật quá đáng mà, nghi ngờ về độ ga lăng của anh ta, tôi ngồi xuống đối diện, không trả lời trả vốn gì hết.
– Anh ta nhìn tôi nói nét cười đó vẫn còn nguyên. Cô gọi món đi.
– Chết anh rồi! Tôi nghĩ thầm, chỉ chờ anh ta nói có vậy thôi! Cười đắc ý. Tôi hỏi cho chắc ăn. Anh trả tiền chứ.
– Đương nhiên rồi. anh ta nhìn tôi đáp 1 cách rất dứt khoát
Chỉ thích anh ta mỗi điểm này thôi, tôi vui vẻ nhìn cô phục vụ, vừa chỉ chỉ món này, món này, món này bla bla bla……..và nước cam nhé! Chớp mắt chỉ trong vòng 10 phút thôi, tất cả đồ ăn tôi gọi đều hiện diện đầy đủ trên bàn. La la la la la la ý nghĩ nhảy múa, ăn thôi, 3 tháng nay chỉ có mì gói, mì gói và mì gói, vì sỉ diện mà không dám gọi điện thoại về xin tiền mẹ khi tôi lỡ nói là đã xin được việc ngay, con gái mẹ mà lị
Anh ta nhìn tôi ngạc nhiên
– Cô ăn hết tất cả sao?
Không nói với anh ta 1 lời nào, tôi châm chú tập trung chuyên môn của mình. Ăn ăn ăn và ăn… tèn tén ten, chẳng còn thứ gì trên bàn cả, bây giờ tôi bắt đầu ngước cặp mắt ngây thơ, vô số tội của mình về phía anh sếp đẹp trai, kính mến. Anh ta như con nai vàng ngơ ngác ngồi ngắm tôi ăn uống no say mà tay thì vẫn cầm khư khư cái thìa, thật tội nghiệp.
– Xin lỗi, tôi kêu thêm thức ăn cho anh nhé! Giả nai hehe
– Ơ ơ ơ … khô..nnnggg cầ nnnn đâu! Nhìn cô như vậy mà ăn khỏe dữ.
– Hihi anh quá khen rồi.
Anh ta tính tiền mà chẳng nói 1 lời nào trách móc tôi, cho chừa lần sau có ra ngoài như thế này thì thấy cái mặt tôi thôi là đã sợ chạy mất dép rồi. tôi thích thú cười thầm dù rất có lỗi. Ra khỏi quán với cái dạ dày no căng như thế, tôi thật sự không thể nào chở anh ta được. Dùng hết chiêu có thể tôi năn nỉ ỉ oi thiếu điều muốn rơi nước mắt. Anh ta động lòng phạm mà nai lưng đạp xe chở tôi quay lại cơ quan.
Anh ta thở hổn hển, mặt méo hết cả ra, rõ ràng anh ta biết chạy xe đạp vậy mà lại nói không? Cho đáng đời. Tôi cám ơn thật nhanh rồi chạy ù lên văn phòng ôm mớ tài liệu về nhà làm nếu không thì mai lại khổ với chị Hoa.
– Hôm qua em đi với sếp vui không? Chị chưa bao giờ được ra ngoài với sếp. Lúc nào sếp cũng yêu cầu đi 1 mình. Chị Hoa tò mò hỏi.
Tôi thì khỏi cần nhìn cũng biết, hôm qua 9h mới về tới nhà, tắm táp vội vàng là lao đầu vào xem xem đánh đánh cứ như đánh trận vậy. Đã vậy đi đường còn bị hư xe, uể oải hết chỗ nói. Sáng dậy toàn thân nhức mỏi đặc biệt là cặp chân.
– Dạ, rất vui ạ! Hôm nào chị cũng đi thử cho biết đi ạ! Đây là tài liệu hôm qua, em gửi chị.