Người phụ nữ ấy đã bỏ nó đi trong đau đớn và nước mắt. Ngày đi, bà xõa mái tóc thưa thớt và nặng nhọc xách theo một chiếc túi. Nó không biết có những gì trong chiếc túi đó, chỉ biết rằng mẹ đã không mang nó đi.
Chưa đầy 16 tuổi, mẹ nhận lời cầu hôn của bố trong sự thúc ép của ông ngoại. Vì mẹ thương ông. Gia đình bên ngoại rất nghèo lại đông con. Ông không đủ tiền nuôi mẹ học. Trong khi, gia đình nhà bố khá giả, họ đồng ý cho mẹ đi học tiếp thực hiện giấc mơ làm cô giáo.
Bố đánh mẹ. Đôi mắt nhòe nhoẹt nước của bà cúi gục xuống đất. Cánh tay bà bầm tím và quỳ gục dưới nền nhà đầy những mảnh sành vỡ. Đây không phải là lần đầu tiên nó nhìn thấy bố mẹ cãi nhau, cũng không phải lần đầu tiên thấy những vết bầm tím, xây xát trên người bà.
Mẹ vẫn im lặng sau những câu chửi bới nhục mạ. Nó nép mình sau cánh cửa nhìn về phía người đàn bà đơn độc. Ngoài kia, bố quát lên: “Mày giỏi thì đi theo cái thằng giai tơ chưa hết mùi sữa ấy đi”. Mẹ sụt sịt khóc rồi bó tròn đống quần áo bước đi.
Sau ngày mẹ đi, nó không khóc nữa, bố cũng thế. Chỉ có những lúc say, ông mới quằn quại đớn đau. Và, nó vẫn nghe tiếng khóc, tiếng rên rỉ của bố mỗi khi ông đóng sập cánh cửa buồng, ngồi một mình bên chai rượu.
Dù mẹ lầm lỗi
Nó cũng không chắc nếu hôm đó mẹ đưa nó đi thì nó có hạnh phúc với người cha dượng hay không. Chỉ biết lúc đó, nó đã khao khát cái nắm tay của mẹ đến tột cùng. Nó đã ước cái túi của mẹ có thể chứa được nó và bà sẽ mang nó đi. Có thể bà không đủ tự tin để kéo nó khỏi bố vì biết bố không thể sống thiếu nó. Và hơn nữa, bố thường đánh mắng mẹ nhưng chưa bao giờ bố đánh nó. Rượu chỉ làm ông thêm tỉnh táo để hiểu rằng bà chưa hề yêu ông.
Ngày cô hàng xóm bảo nó: “Mẹ mày chắc đã chết đường, chết chợ rồi. Hôm trước tao lên phố thấy mẹ mày nằm lê một góc như con ăn mày”. Nó khóc. Khóc như ngày nó gắng níu bàn tay mẹ khi bà bỏ đi. Nó đã sợ.
Nó thầm hỏi, ở một nơi nào đó, mẹ có hạnh phúc không? Nó chỉ nghĩ được như thế. Dù mẹ có lầm lỗi hay sai trái, nhưng cũng nhờ bà mà nó mới có mặt trên cuộc đời này. Nó không quên việc phải hận bà. Nhưng nó không làm cách nào hận được, vì trong sâu thẳm nó vẫn nhớ và hi vọng được gặp để hỏi bà một câu: Bà có hối hận vì sinh ra nó không?
Nó cũng biết bố chưa từng quên mẹ, bố chưa từng hết nhớ và hận bà. Và đến giờ, bố vẫn luôn chờ đợi sự trở về của mẹ. Bố đã từ chối hai người đàn bà có ý định làm mẹ mới của nó. Bố nói vì sợ nó sẽ khổ. Bố đã bỏ rượu. Mẹ cũng bỏ bố, bỏ cả nó mà đi.
Cuộc hôn nhân của bố mẹ chỉ toàn nước mắt. Trong đầu, nó nghĩ, sau này nó sẽ yêu thay phần của bố mẹ. Bố đã dành cả đời để yêu để hận. Mẹ đã dành nước mắt và sự day dứt cho cả đời sai lầm. Còn nó sẽ dành một đời để yêu, để thương, để hạnh phúc và nở nụ cười.
(Tin giới tính hay nhất tại Ditnhau18.com)