Chị bỗng trở mình lần nữa kềm theo tiếng run trong thanh quản. Hắn nhanh tay rút về nhưng chưa được nửa phút sau, thấy im, hắn lại tiếp tục mò mẫm như thầy bói mù tên Ngao trong vở tuồng đó. Chị năm Lan lúc này không còn xoay sở nữa, vẫn nằm im, và lần này hắn nghe rõ tiếng nấc ngắt đoạn vừa mới phát ra từ thanh quản chị. À! thì ra chị đang khoái cảm đây! Trong mơ, chắc chị đang mê ly trong tay một bạch mã hoàng tử nào đó nữa rồi đây. Hắn ước gì hắn là người đó, được công khai ôm ấp vỗ về, được chị hiến dâng thân xác cho. Chắc là sướng lắm!
Nghĩ tới đó hắn không còn kềm được lòng, liền đưa ngón tay móc lấy lưng quần rê rê kéo xuống, rồi lòn tay vào trong lưng quần chị. Hơi ấm và độ ẩm tiết ra từ nơi đó làm hắn càng phấn chấn, lòng dạ cơi cơi. Sắp tới nơi rồi! Hắn thoáng nghĩ. Mạnh dạn lấn tới để tìm và chạm vào chiếc quần lót vải lụa mềm, mỏng có hoa reng mà lúc nảy hắn mục kích trong lúc chị tắm, hắn rón rén nhẹ nhàng đi xuống vùng châu thổ xuyên qua vùng đồng bằng cỏ rậm rạp để thám hiểm. Lần đầu tiên hắn chạm vào những sợi lông lắn quắn bóng loáng mà lúc nảy hắn có dịp tỏ tường từng chi tiết trong phòng tắm. Hắn vuốt nhẹ chùm lông đó của chị như người ta mơn trớn trên lông con mèo mướp, nhưng cái mà hắn tò mò hơn hết là hai nếp thịt nun núc mềm nhủn và rinh rít ở bên dưới kia; liền lần bàn tay xuống đó, từng ly một hắn dò dẫm và luôn để ý động tịnh phản ứng của chị, thấy không có gì khác lạ thì hắn mới tiếp tục lấn sâu xuống.
Cảm giác ấm nóng, ươn ướt do mồ hôi thoát ra từ bên dưới, hai mép thịt mềm mại như hai múi mít buổi trưa hè đỗ mồ hôi làm cho toàn thân hắn run run vì kích động. Ôi thích quá, hắn thầm thốt lên trong cõi lòng! Mấy ngón tay hắn ngọ ngoẹ chung quanh, một chất nhờn ươn ướt tiết ra ở chu vi vòng mép; hắn trây trét vào mấy đầu ngón tay để cảm giác cái rinh rít mà hắn không ngờ là đêm nay hắn lại đích thân mục kích và cảm nhận; điều đó làm cho hắn phải bậm môi đắc thắng như tự tưởng thưởng� cho một chiến công lần đầu tiên trong đời.
Bàn tay kia hắn tự cho vào giữa hai đùi tìm khúc gân cương cứng để xoa đều cùng lúc hắn rà nhẹ lên âm hạch của chị năm, xem như phép thủ dâm đồng bộ; chị chợt rùng mình nấc lên thành tiếng lớn thoát ra khỏi kẻ răng. Hắn giật mình rút tay về lui về xó góc và bất giác làm cho chị giật mình tỉnh giấc. Nhìn quanh chẳng thấy động tịnh gì, chị cho rằng mình mới trải qua một giấc mơ, giấc mơ mà chị hay thường thấy vào những đêm nóng nực, rạo rực; rờ xuống đùi phát giác quần đã ướt, chị lồm cồm bò dậy mở cửa buồng đi vào phòng tắm coi như đó là một chuyện bình thường chị hay mơ thấy.
Lúc bấy giờ hắn mới hoàng hồn vọt ra khỏi cửa chạy xuống dưới lầu. Cũng may nhà chị còn mở cửa, hắn lao ra đường chạy một mạch về nhà, lên phòng hắn thủ dâm ráo riết, đầu óc liên tưởng tới chị, tới cái l… chị êm êm, và cái đám lông mướt rượt trong lòng bàn tay hắn lúc nãy; hắn xuất tinh tức thời và trong mười phút sau hắn hiện nguyên hình trở lại.
Ngã ra giường, hắn lịm đi vì mệt và ngủ một giấc dài hả hê, thỏa mãn.
Sáng hôm sau Khôi tỉnh dậy, đầu thấy nặng chình chịch. Rửa mặt xong, Khôi ra chợ tìm đồ ăn sáng như thường lệ, tình cờ hắn gặp chị năm đi chợ trong bộ áo bà ba bông cúc, tim hắn chợt thắt lại run run hồi hộp tựa như người có tịch thì rụt rịt. Hắn nhìn chị lắm lét nghĩ tới tối qua mục kích thấy hết hạ thể của chị, dù bây giờ lớp vải kia có che kín tấm thân của chị đi nữa, hắn dường như thấu được hết bên trong. Khôi cười thầm trong bụng một cách thỏa chí về điều đó, vừa đi vừa len lén quay lại nhìn chị một cách vui thích. Kể từ đây trở đi Khôi có thể nhìn trộm bất cứ người nào mà Khôi thích � bất cứ ai.
Người đầu tiên Khôi nghĩ tới là cô giáo chủ nhiệm Hương Giang dạy Hóa học, và quyết định thực hiện ý đồ đã dệt sẵn từ lâu trong bộ óc đen tối của hắn…
Tối hôm đó hắn tắm rửa sạch sẻ. Cũng như hôm trước Khôi xuất tinh vội vàng để tàng hình và khởi hành một chuyến du hí đến nhà cô như đã tính sẵn. Nhà cô cách nhà hắn chừng 3 cây số. Vì hắn là kẻ tàng hình nên không thể đi xe mà không có người lái, hắn nghĩ tới chuyện đi bộ, nhưng kẹt là đường quá xa từ nhà hắn đi bộ tới đó cũng mất hơn cả tiếng đồng hồ . Cuối cùng thì hắn quyết định cuốc bộ, song đi được hơn 2 cây số thì hắn thấy mệt, hắn tính toán và canh me những chiếc xích lô xuôi cùng chiều rồi lén trèo lên, đi được một đoạn anh xích lô thình lình rẽ phải, hắn lại phóng xuống tìm anh xích lô khác và cứ thế cuối cùng hắn cũng đứng trước nhà cô . Đó là một căn nhà nhỏ vừa mới sửa sang lại trông có vẻ mới mẽ hơn, xung quanh nhà được rào bằng một giàn bông bụp mà hắn chỉ loáng thoáng trông thấy những cánh đang hoa rũ xuống.
Cũng nói sơ qua là hắn rất ghét cô chủ nhiệm này, bởi vì hắn rất học dở môn Hóa, hắn ghét với cân bằng phương trình hóa học, hắn ghét học thuộc hóa trị, chỉ số proton, rồi axít này chất sút ăn da nọ . Hắn ghét cô vì thường hay bị cô bắt phạt : có khi thì phạt đứng, có khi phạt quét rác, nặng hơn thì bắt viết tờ kiểm điểm để đọc trước lớp mà bao phen hắn chỉ muốn độn thổ vì ngượng. Tuy thế hắn rất ngưỡng mộ về sự mát mẻ của cô giáo trẻ. Vừa mới tốt nghiệp trường Cao Đẳng Sư Phạm môn Hóa được hai năm, cô bắt đầu đi dạy và được phân công làm chủ nhiệm lớp hắn. Cách đây nửa năm cô lấy chồng, chồng cô là kỹ sư thủy sản người miền Bắc. Hai người dọn ra riêng ở một căn nhà nhỏ cũng đầy đủ tiện nghi. Và đó là những điều sơ sài mà hắn biết về cô.