VN88 VN88

Vừa tắm Lan vừa thủ dâm cơ thể nóng bỏng giật từng hồi

Lúc này Khôi cũng chực nhớ ra là mình cũng buồn tiểu quá chừng, vội lên tiếng:

“Anh cũng mắc quá nữa vậy mình đi nhanh về nhà em ngay! Coi chừng bể bụng”
“Ờ … ờ” � Hảo cười tít mắt khi nghe câu nói tiếu lâm của Khôi, rồi đứng dậy, tay vẫn không quên che đậy những chỗ kín đáo của người con gái. Hảo nói:

“Anh đi trước đi, em đi sau lưng anh!”

Khôi hơi buồn cười vì sự mắc cỡ của con bé, liền nói:

“Anh không nhìn em đâu, em đừng sợ, thôi thì mình đi song song chỉ nhìn về phía trước, anh không nhìn thấy em được và em cũng không nhìn thấy anh được … Đây em đưa tay anh nắm … tụi mình phải né tránh người đi đường vì họ không nhìn thấy được mình”

Hảo ngoan ngoãn đưa tay cho Khôi nắm, hai đứa dắt tay nhau đi thẳng về phía trước, và chỉ dám đi sát vách nhà, dọc theo hành lang vì vừa là để tránh né sự đụng chạm vừa tránh được xe cộ bên ngoài không thấy họ. Về tới nhà Hảo, Khôi đưa Hảo thẳng vào cửa tiệm. Má ghẻ Hảo ngồi chểm chệ đang phe phẩy cái quạt giấy trước mặt chẳng hay biết gì về chuyện lén bỏ nhà đi cả đêm. Nhiệm vụ đưa Hảo trở về tới đây coi như hoàn tất, Khôi định quay trở về Tiếng Tơ Đồng để lấy áo quần mặc lại, nhưng con bé Hảo cố níu kéo Khôi đi lên phòng. Khôi miễn cưỡng đi theo con bé nghĩ rằng lên tới trên phòng sẽ tìm cách an ủi cho con bé, vì mấy ngày tới đây nó sẽ không được xuống lầu, chẳng ai chơi với nó hết. Chuyện đáng tiếc của ngày hôm qua chắc hẳn còn hằn sâu trong lòng nhỏ .

Vào phòng, con bé đon đả kéo ghế cho Khôi ngồi, bắt Khôi phải chờ ở đó không được bỏ về sớm, rồi xin phép vào nhà tắm để vệ sinh thân thể vì từ tối đến giờ nó chưa tắm. Sau khi tắm xong con bé trở ra với khuôn mặt thật tươi tắn khác hẳn với lúc nãy, con bé vẫm không mặc quần áo gì cả vì nghĩ rằng má ghẻ sẽ lên nhà bất chợt để kiếm nó, nếu thấy bộ quần áo trống không đi tới đi lui thì chắc bả té chết.

Hảo mở tủ tìm khăn lông đưa cho Khôi và bảo đi tắm. Khôi đồng ý vói lấy khăn từ tay con bé bước vào phòng tắm. Một lát sau Khôi trở ra, khăn quấn ngang bụng, hỏi xin mượn lược chải đầu. Nhìn thấy Khôi đầu tóc bơm xơm, quấn xà rong ngang bụng, Hảo không khỏi phì cười, cái cười thật hồn nhiên, duyên dáng. Hảo nói:

“Thôi anh không cần quấn khăn nữa, vì em đã thấy và biết hết rồi. Anh quấn vậy em còn tưởng anh là ông Miên nào chớ!”

Khôi ngô nghê trả lời:

“Dù anh không mắc cỡ thì em cũng mắc cỡ chứ !”
“Không đâu, em hết mắc cỡ rồi, bây giờ em cảm thấy rằng anh thân thiết lắm, chẳng có gì cho em thẹn thùng hết, không biết có phải em đã … đã yêu anh!”

Khôi trợn mắt như không tin vào lời nói đó:

“Em lại chọc anh hay sao . Làm gì mới gặp có một đêm lại thương chớ!”

Tuy nói thế nhưng Khôi cũng thấy chuyện con bé nói không phải là vô lý, vì chính Khôi cũng thấy có cảm tình thật nhiều đối với con bé, dù chỉ là một đêm quen biết.

Hảo nghiêm mặt lại:

“Em nói thiệt đó anh Khôi, không biết sao … dường như duyên số của hai đứa mình là ông trời xếp đặt cho đó, anh nghĩ thử xem … tại sao anh lại biết phép tàng hình mà em cũng vậy. Rồi hai đứa mình vô tình gặp nhau, anh giúp đưa em về nhà … mọi chuyện em thấy như là kiếp trước hai đứa mình là vợ chồng vậy. Phải nó là duyên số phải không anh !”

Nói đoạn, con bé bước lại giường ngồi bảo Khôi đến gần, rồi nhỏ nhặn:

“Hay là từ nay em coi anh là bạn trai của em. Em sẽ là bạn gái của anh. Nghen anh!”

Khôi ngồi xuống cạnh con bé, lòng bồn chồn khó tả khi nghe con bé nói thế, dù là có cảm tình thật nhiều, song chỉ mới một đêm chưa thể gọi là yêu thương được. Nhưng nếu mình chấp nhận con bé thì mình biết nói sao với chị năm đây, khi con tim mình con đang hướng về chị, nhưng từ chối con bé thì tội lắm, con bé đã mất mát thật nhiều, mình không thể để con bé đau lòng nữa. Khôi quay sang nhìn con bé rồi trả lời:

“Được, từ nay anh sẽ làm bạn trai của em.”

Khôi nói xong thì không khỏi chú tâm vào đôi mắt của con bé, giờ đây nó long lanh lên vì xúc động. Sắc mặt của con bé thật rạng rỡ , là một chuyện vui mừng khôn tả mà Khôi có thể đoán được từ sự run run trên đôi môi con bé. Con bé chợt đắm đuối trong mắt Khôi rồi thình lình dang tay ôm chầm lấy Khôi hôn tới tấp khắp mặt, nói những tiếng yêu thương nồng cháy. Khôi cũng hơi bất ngờ vì sự việc tiến triễn nhanh đến thế . Tuy Khôi chưa thương được con bé như con bé thương Khôi như bây giờ, nhưng cảm giác da thịt chạm vào nhau, hơi ấm của người con gái thơm tho thật làm cho Khôi thấy gần gũi hơn bất cứ người nào khác, cái gần gũi của tình yêu pha lẫn tình dục, chứ không đơn thuần như những lần va chạm xác thịt trước đây. Và nhất là khi con bé chủ động nâng mặt lên, đưa môi hôn nồng vào môi Khôi, Khôi thấy rạo rực xao xuyến, tự nhiên đưa tay ôm choàng ngang lưng con bé xiết mạnh, tỏ một sự đồng cảm thân thiết với con bé . Rồi như lửa gần rơm khô sẽ bốc cháy, càng ôm Khôi càng thấy động lòng, vục lưỡi vào sâu trong miệng Hảo để tìm lưỡi, hai thân thể trói chặt bởi bốn cánh tay ngả nghiêng ra giường, Khôi hào hển lăn qua đè sấp lên mình Hảo hôn đắm đuối, Hảo thì ôm ghì lấy Khôi như ôm chầm bao sung sướng vào ngực mình, để rồi Khôi trườn xuống ụp mặt vào đó liếm hả hê trên vú Hảo . Hảo trân mình rên nho nhỏ, hai tay nắm chặt lấy tóc Khôi thổn thức:

“Anh Khôi, em yêu anh lắm, hãy cho em đi anh … cho em hạnh phúc đi anh!”

VN88

Viết một bình luận