Hắn lại chợt rưng rưng, khóc nức nở như chưa bao giờ hắn được khóc, cảm thấy thương cho số phận hẫm hiu của hắn từ nay biết sẽ ra sao. Còn biết nhiêu chuyện hắn muốn làm mà nay không còn cơ hội, chết xuống cửu tuyền thì cô đơn lắm, hắn còn chưa được lấy vợ, chưa được nếm mùi vị ân ái, chưa được một lần được ôm ấp đàn bà … Hắn thật sự muốn làm tình, muốn chơi cho thỏa dạ bao tháng nay thèm khát. Cớ sao chết sớm chi cho uổng đời trai trẻ.
Phải chi hắn được một lần ân ái với chị Năm Lan hàng xóm thì dẫu có biến thành cô hồn các đãng đi nữa thì hắn cũng cam tâm, và cứ miên man với những ý nghĩ đó, hắn tưởng tượng ra cảnh làm tình với các cô hàng xóm, trong đó có những đứa bạn học, những người cô giáo già dặn trên khối óc song trẻ người ở cơ thể. Thiệt biết bao điều còn vương vấn cõi trần tục này mà hắn còn vương vấn, cảm thấy đời con người sao ngắn quá, hắn đâu thể chấm dứt một cách vô cớ như thế!
Và nếu đã lỡ chết đi rồi thì không còn gì đáng lưu luyến nữa, ngoài chuyện hắn vẫn đam mê hàng ngày � chuyện thủ dâm. Nghĩ thế thì hắn tự đưa tay xuống giữa hai đùi cố xoa dịu cái đớn đau chợt đến bằng cảm giác đê mê dục tình, hắn muốn tự mình thủ dâm để quên đi sự tuyệt vọng nhất thời.
Sau khi xuất tinh xong, hắn lại khóc, rồi vừa lau chùi, vừa lủi thủi bước vào phòng tắm định tẩy gội cho thật sạch sẻ trước khi làm một con ma chơi long rong khắp thiên hạ …
Chợt hắn nhìn vào trong kiếng…, hắn nhìn xuống, hắn thấy bàn tay hắn từ từ hiện ra thành hình, rồi bàn chân, thân mình, cái đầu, khuôn mặt, kể cả dương vật của hắn và tất cả những gì quen thuộc mười mấy năm dần dần đều hiện ra trước mặt hắn. Ôi hắn yêu bàn tay này quá, yêu ngón chân, thân mình cái đầu, thằng em nhỏ quá , hắn đã thấy được tất cả, mọi thứ đều là rõ ràng trong cặp mắt trần tục. Thật mừng rỡ, hắn la lớn. “Ta biết rồi, ta biết rồi!”.
Thì ra, hắn chỉ cần xuất tinh lần thứ nhất thì thân thể tự động tàng hình và xuất tinh lần thứ hai thì 10 phút sau đó hắn sẽ trở lại nguyên dạng bình thường … Điều này quả thật khó tin nhưng nó đang xảy ra ở trước mắt, nên khó mà phủ nhận. Bao ước mơ bấy lâu nay đã trở thành hiện thực. Phải chăng con dê cái màu đen đó là một phép tiên trên trời ban xuống cho hắn. Hắn không tin vào mắt hắn nữa, vui mừng quá đỗi như vừa chết đi sống lại.
Tuy thế hắn quyết định chiều nay sẽ kiểm chứng lại trường hợp hy hữu này; và quả thật chiều đó, hắn kết luận rằng : phép tàng hình đã hiển nhiên…
Khi biết chắc là sự thật, điều đầu tiên hắn nghĩ tới là được chiêm ngưỡng nét đẹp trời ban cho người con gái, một thân thể nẩy nở với cặp nhũ hoa xinh tươi, một cái eo nhỏ nhắn với hai vách đùi non thon thon ở giữa có đám lông đen tuyền, đen như con dê cái mà hắn mơ thấy.
Đêm đó cũng như mọi đêm nhưng với chủ đích khác, sau khi cơm nước xong xuôi và tắm rửa sạch sẻ, hắn lên phòng lột hết áo quần và miệt mài nô đùa với cái khúc thịt nằm giữa hai chân cho đến khi xuất tinh. Thế là “phụt” một cái như là một phép thần thông trong truyện phim Harry Potter hắn biến mất giữa căn phòng như một phép mầu nhiệm, kể cả hắn cũng không thể nhìn thấy hắn nữa, nhưng hắn có thể thấy bất cứ những gì khác chung quanh : giường, tủ, quần áo, bàn, ghế v…v… Lạ quá! Sung sướng quá! Hắn mừng rơn còn hơn bắt được vàng ròng.
Nhưng để cho chắc chắn phép tàng hình ứng dụng được với mọi người, hắn rụt rè mở cửa phòng và đi ra ngoài. Người đầu tiên mà hắn bắt gặp chính là má của hắn, đang bước tới . Phản ứng đầu tiên của hắn là lo sợ ngại ngùng, định núp lại ; nhưng đã quá muộn, má của hắn đã nhìn thấy hắn hết rồi và đang xăm xăm đi về hướng của hắn. Theo lẽ thường, hắn thẹn thùng định bỏ vào phòng nhưng chợt nghĩ lại, “Sao má không hề phản ứng gì, kể cả một tia mắt liếc nhìn cũng không có.” Vậy thì càng chắc chắn sự mầu nhiệm đó � phép tàng hình đã hữu hiệu .
Mạnh dạn hơn, hắn tênh hênh bước ra ngoài, đi xuống lầu, và ra phòng khách. Ở đó ba của hắn đang trò truyện râm rang với vài người bạn. Như đã chắn chắn đều đã biết, hắn bước ra, đứng tòng ngòng giữa phòng khách tỏ vẻ khiêu khích thích thú, và không một ai tỏ vẻ mảy may về sự hiện diện của hắn, mặc cho hắn có đứng trước mặt họ múa may quay cuồng với những động tác kỳ quặc. Lòng mừng khắp khởi vì sự kiện lạ lùng đã được chứng minh, hắn phóng ra ngoài cửa trần truồng chạy một mạch khắp đường phố như kẻ khùng điên. Kẻ qua người lại đều không nhìn thấy hắn, hắn càng vui hơn vừa chạy vừa hát líu lo, nhiều lúc hắn phá phách, cố tình đánh vào đầu người này, khều vào vai người kia, hay làm ngã những đồ vật trên đường v.v…, nhưng không ai đều biết nguyên do cả. Thích nhất là được nghe bà bạn hàng này chưởi bà kia làm đỗ rỗ trái cây của bả, hai ông này hâm he định đánh ông kia vì đương không bị tán vào mặt.
Hắn chạy một lúc lâu đến khi mệt nhừ thì ngồi xuống bên góc đường thở hổn hển. Bỗng chợt nghĩ tới chị Năm Lan, người được gọi là hoa khôi của xóm hắn, người mà biết bao nhiêu đàn ông dòm ngó mà vẫn chưa tới tay. Một tia sáng phực lên trong ánh mắt hắn dâm dục của hắn.