– Phía sau lại có quan quân đuổi tới kìa!
Dương Thiết Tâm quay đầu nhìn, quả thấy một đám quan quân cầm đuốc tràn tới. Dương Thiết Tâm nghiến răng nói:
– Đại ca chết rồi, ta bất kể thế nào cũng phải cứu được đại tẩu, bào toàn giọt máu của Quách gia. Chỉ cần trời thương, thì ta với nàng rồi đây sẽ có ngày gặp lại. Bao Tích Nhược nắm chặt tay áo chồng liều chết không buông, khóc nói:
– Chúng ta vĩnh viễn không thể chia lìa, chàng đã nói rồi, chúng ta cho dù phi chết cũng chết một chỗ! Có đúng không? Chàng đã nói thế mà!
Dương Thiết Tâm trong lòng chua xót, ôm chặt vợ vào lòng rồi dứt khoát gỡ hai tay nàng ra, cầm mâu đuổi lên phía trước, chạy được mười bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vợ khóc lăn ra trong đám bụi đất phía sau quan quân đã xông tới sát người nàng. Dương Thiết Tâm đưa tay áo lau nước mắt, mồ hôi và máu trên mặt, bỏ hết chuyện sống chết ra ngoài, chỉ mong cứu được Lý thị, bảo toàn dòng dõi của nghĩa huynh, đuổi theo một hồi lại đoạt được một con ngựa, bắt được một tên lính tra hỏi, biết được Lý thị đang ở phía trước.
Y phóng ngựa đuổi mau, chợt nghe trong cánh rừng ven đường có tiếng phụ nữ khóc lớn, vội vàng kéo cương ngựa quay lại xông vào rừng, chỉ thấy Lý thị hai tay đã cởi trói, đang đánh nhau với hai tên lính. Nàng là con gái nhà nông, thân thể khỏe mạnh, tuy không biết võ công nhưng lúc bấy giờ liều mạng chống trả cũng có thêm một phần sức mạnh, hai tên lính kia vừa cười vừa chửi nhưng nhất thời cũng không làm gì được nàng. Dương Thiết Tâm cũng không buồn lên tiếng, xông vào đâm mỗi tên một mâu, giết chết hai tên lính, đỡ Lý thị lên yên ngựa, hai người cùng cưỡi quay lại tìm vợ.
Chạy tới chỗ chia tay Bao thị thì đã không còn người nào. Lúc bấy giờ trời vừa rạng sáng, y xuống ngựa tìm kiếm, chỉ thấy trên mặt đất đầy vết móng ngựa, còn có dấu vết giằng co níu kéo, nghĩ rằng chắc vợ đã bị quan quân bắt đi rồi.
Dương Thiết Tâm vội vàng lên ngựa, hai chân thúc loạn vào hông ngựa, cơn ngựa bị đau, phóng mau như gió. Đang lúc gấp gáp, chợt ven đường có tiếng tù và vang lên, mười mấy tên võ sĩ áo đen xông ra. Người đi đầu cầm lang nha bổng sấn tới đập xuống. Dương Thiết Tâm đưa mâu gạt ra, đâm trả một mâu, người kia rút bổng đón đỡ, bổng pháp rất kỳ lạ, không giống lộ số võ thuật Trung nguyên.
Dương Thiết Tâm trước đây cùng Quách Khiếu Thiên đàm luận võ nghệ, biết năm xưa trong các hảo hán Lương Sơn Bạc có một vị là Tích lịch hỏa Tần Minh, lang nha bổng pháp thiên hạ vô song, nhưng ngoài ông ta thì trước nay hào kiệt võ lâm dùng loại binh khí này rất ít, vì lang nha bổng rất nặng, nếu không có sức khỏe thì không dễ sử dụng theo ý mình. Chỉ có quan tướng quân Kim thì rất thích dùng, vì người Kim sinh trưởng ở vùng Liêu Đông giá lạnh, thân thể to lớn khỏe mạnh, binh khí nặng thì ra trận dễ chiếm ưu thế. Năm xưa quân Kim vào cướp, đùng lang nha bổng đánh đập quân dân Đại Tống. Bách tính sau khi rức giận lại kể một chuyện cười.
Giáp nói: Quân Kim có gì đáng sợ, họ có một cái chúng ta cũng có một cái chống lại.
Ất nói: Quân Kim có Kim Ngột Truật.
Giáp nói: Chúng ta có Hàn Thiếu bảo.
Ất nói: Quân Kim có Lãnh Tử mã.
Giáp nói: Chúng ta có Ma Trát đao.
Ất nói: Quân Kim có lang nha bổng.
Giáp nói: Chúng ta có Thiên linh cái.
Thiên linh cái rức đỉnh đầu, lang nha bổng của quân Kim đánh tới thì bách tính Đại Tống chỉ có cách giơ đầu ra đỡ, trong câu chuyện cười hàm chứa cả nỗi bi phẫn vô hạn.
Lúc bấy giờ Dương Thiết Tâm đánh nhau với người sử lang nha bổng vài hợp, nhớ lại việc đàm luận với Quách Khiếu Thiên trước kia càng thêm nghi ngờ, bổng pháp của người kia rõ ràng là quan tướng quân Kim, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Lại đánh thêm vài hợp, chiêu số càng mau, nhấc mâu đâm người kia ngã lăn xuống ngựa. Đám còn lại cả kinh, la thét chạy tứ tán. Dương Thiết Tâm quay đầu nhìn Lý thị ngồi sau lưng xem trong lúc chiến đấu nàng có bị thương không, đột nhiên từ đám rừng rậm có một mũi tên ngầm bắn ra, Dương Thiết Tâm không kịp tránh, bị mũi tên ấy bắn trúng hậu tâm. Lý thị cả kinh, gọi lớn:
– Thúc thúc, tên, tên!
Dương Thiết Tâm trong lòng lạnh buốt:
– Không ngờ hôm nay ta lại chết ở đây! Nhưng trước khi ta chết cũng phi đánh tan đám giặc này, giúp đại tẩu đào sinh.
Lúc ấy bèn vung mâu quát lớn xông vào chỗ đông người đánh giết, nhưng vết thương trên lưng quá nặng, trước mắt chợt thấy tối sầm, ngất đi ngã gục trên lưng ngựa.
Lúc ấy Bao Tích Nhược bị chồng đẩy ra, trong lòng đau như dao cắt, quay nhìn thì quan quân đã đuổi sát tới vừa định chạy trốn đã bị mấy tên lính đỡ lên một con ngựa. Một tên võ quan nhấc đuốc lên soi vào mặt nàng nhìn kỹ một lúc, gật gật đầu nói:
– Không ngờ hai thằng nghiệt rử kia lại có bản lĩnh như thế, đả thương không ít anh em bọn ta.
Một tên võ quan khác cười nói:
– Bây giờ có thể nói là đại công cáo thành, chuyến này vất vả, mỗi người cũng phải được thưởng mười mấy lượng bạc.
Tên võ quan kia nói:
– Hừ, chỉ cần quan trên ăn bớt ít thôi.
Rồi quay đầu nhìn tên lính thổi kèn hiệu nói:
– Rút quân!
Lúc ấy tên lính kia nhấc tù và lên, tu tu tu thổi một tràng.
Bao Tích Nhược nín khóc nuốt lệ, trong lòng chỉ nghĩ tới chồng, không biết tính mệnh y ra sao. Lúc ấy trời đã sáng hẳn, trên đường bắt đầu có người đi, bách tính nhìn thấy quan quân đều len lét tránh xa. Bao Tích Nhược lúc đầu sợ quan quân vô lễ, nào ngờ đám võ quan ngôn ngữ cử chỉ rõ ràng đều rất khách khí, bấy giờ mới hơi yên tâm.
Đi được vài dặm, đột nhiên phía trước có tiếng reo ầm ầm, hơn mười người áo đen tay cầm binh khí từ cạnh đường đánh ra, người đi đầu quát:
– Bọn quan quân vô sỉ tàn hại dân lành mau xuống ngựa nộp mạng.
Viên võ quan dẫn đầu cả giận quát lớn:
– Bọn phỉ, đồ chuột nhắt phương nào lại dám tới làm loạn ở kinh thành?
Mau mau tránh ra.
Bọn áo đen kia cũng không lên tiếng, xông vào giữa đám quan quân, đôi bên hỗn chiến. Quan quân tuy đông người nhưng bọn kia ai cũng võ nghệ tinh thông, nhất thời bất phân thắng bại. Bao Tích Nhược mừng thầm, tự nhủ:
– Biết đâu là bạn bè của Thiết ca được tin tới cứu?
Trong lúc hỗn chiến, một mũi tên bắn tới trúng vào mông con ngựa Bao Tích Nhược cưỡi, con ngựa bị đau, tung vó phóng mau về phía bắc. Bao Tích Nhược cả kinh, hai tay ôm cứng cổ ngựa, chỉ sợ rơi xuống đất. Chỉ nghe sau lưng có tiếng vó ngựa rất gấp, một người cưỡi ngựa đuổi theo.
Chớp mắt một con ngựa đen vượt qua, người cưỡi ngựa tay cầm thòng lọng khua mấy vòng trên không, vút một tiếng, sợi thòng đọng bay ra chụp xuống con ngựa của Bao Tích Nhược, hai ngựa cùng chạy song song.
Người kia dần dần rút ngắn dây, hai con ngựa cũng dần dần chạy chậm lại, chạy thêm vài mươi bước, người kia huýt một tiếng sáo, con ngựa đen y cưỡi đứng lại. Con ngựa của Bao Tích Nhược cười bị con ngựa đen giằng lại không sao chạy được nữa, hí lớn một tiếng, đứng thẳng giơ hai chân trước lên.
Bao Tích Nhược vất vả suốt từ nửa đêm, vừa hoảng sợ vừa đau lòng, lúc ấy không giữ được dây cương nữa, hai tay lỏng ra, ngã luôn xuống đất ngất đi. Nàng ngất đi không biết bao lâu, khi dần dần tỉnh lại chỉ thấy mình đang nằm trên một chiếc giường êm, lại thấy trên người dường như được đắp một tấm chăn gấm rất ấm áp, nàng mở mắt ra thì vật đầu tiên nhìn thấy là nóc màn màu thanh hoa, té ra đang nằm trên giường. Nàng quay đầu qua nhìn, thấy trên chiếc bàn đầu giường có một ngọn đèn dầu, dường như người đàn ông áo đen đang ngồi cạnh giường.
Người kia nghe thấy nàng trở mình, vội vàng đứng lên nhẹ nhàng vén màn ra, hạ giọng hỏi:
– Tỉnh rồi à?
Bao Tích Nhược thần trí vẫn chưa hoàn toàn bình thường, chỉ thấy người ấy có vẻ quen quen. Người ấy đưa tay sờ lên trán nàng, nhẹ nhàng nói:
– Đã bớt sốt rồi, y sinh vào đây mau.
Bao Tích Nhược mơ mơ màng màng, lại chìm vào giấc ngủ. Qua một lúc, cảm thấy như có y sinh bắt mạch cho nàng, lại có người đổ thuốc cho.
Nàng đang mê man đột nhiên giật mình tỉnh lại, kêu lớn:
– Thiết ca, Thiết ca!
Lại thấy có người vỗ khẽ vào vai nàng, hạ giọng an ủi. Nàng tỉnh lại lần thứ hai thì trời đã sáng, không kìm được tiếng rên. Một người bước tới gần vén màn ra. Lúc ấy đối diện, Bao Tích Nhược nhìn thấy rõ ràng bất giác hoảng sợ, người ấy diện mục thanh tú, khóe môi lộ vẻ tươi cười, chính là thiếu niên sắp chết trong bãi tuyết mà nàng đã cứu mấy tháng trước. Bao Tích Nhược nói:
– Đây là nơi nào, chồng ta đâu rồi?
Thiếu niên kia xua xua tay tỏ ý không nên nói lớn, hạ giọng nói:
– Bên ngoài quan quân đuổi bắt rất gấp, chúng ta hiện đang ngụ trong một nhà nông dân. Tiểu nhân lớn mật, nhận bừa là chồng của nương tử, xin nương tử đừng để lộ hình tích.
Bao Tích Nhược chợt đỏ mặt, gật gật đầu, lại hỏi:
– Chồng ta đâu rồi?
Người kia nói:
– Nương tử còn yếu, đợi khi nào khỏe hẳn, tiểu nhân sẽ từ từ kể lại:
Bao Tích Nhược cả kinh, nghe ngữ khí của y thì tựa hồ chồng mình đã gặp chuyện không hay, hai tay nắm chặt góc chăn, run lên nói:
– Y… y… sao rồi?
Người kia không chịu trả lời, chỉ nói:
– Bây giờ nương tử có sốt ruột cũng vô ích, sức khỏe là quan trọng.
Bao Tích Nhược hỏi:
– Y… y chết rồi à?
Người kia trên mặt hiện vẻ không biết làm sao, gật gật đầu nói:
– Dương gia bất hạnh, bị quan quân hại chết rồi.
Nói xong chỉ lắc đầu thở dài. Bao Tích Nhược đau đớn ngất đi, hồi lâu mới tỉnh, bật tiếng khóc lớn. Người kia hạ giọng an ủi, Bao Tích Nhược sụt sùi nói: