VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 1-6

Kha Trấn ác cả kinh, bỏ trượng nhảy lui lại. Trần Huyền Phong một đòn đắc thủ, đời nào chịu bỏ qua cơ hội, một trảo vừa rồi đã xé rách áo trước ngực đối phương, lập tức biến trảo thành quyền, thân hình bất động, tay phải đột nhiên dài ra, ngầm vận nội công, một quyền đánh thẳng vào ngực Kha Trấn ác, vừa cảm thấy Kha Trấn ác nhảy ra, liền vung tay trái lên, ngọn thiết trượng như thương sắt phóng thẳng vào người y. Mấy đòn tấn công liên hoàn ấy chiêu nào cũng là tuyệt kỹ bình sinh của y, bất giác vô cùng đắc ý ngẩng mặt lên trời hú lớn. Đúng lúc ấy tiếng sét lại nổ vang.
Trong tiếng sét ánh chớp lại lóe lên. Hàn Bảo Câu vừa thấy thiết trượng bay thẳng vào đại ca mà Kha Trấn ác vẫn như không biết, vô cùng hoảng sợ ngọn Kim long tiên bay ra cuốn lấy ngọn thiết trượng.
Trần Huyền Phong kêu lên:
– Bây giờ ta sẽ lấy cái mạng chó của thằng lùn nhà ngươi!
Rồi nhấc chân phóng qua y, đột nhiên thấy chân vướng một cái như là thân người, khom người xuống mò một cái thấy người ấy vừa nhỏ vừa nhẹ; chính là Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh kêu lớn:
– Buông ta ra!
Trần Huyền Phong hừ một tiếng, lúc ấy ánh chớp lại lóe lên. Quách Tĩnh chỉ thấy người túm mình sắc mặt vàng sẫm, hai mắt lóe hung quang vô cùng dữ tợn, qua cơn hoảng sợ lại thuận tay rút ngọn chuỳ thủ trong lưng ra đâm vào y, nhát kiếm ấy đâm ngập vào rốn Trần Huyền Phong, ngọn chuỳ thủ dài tám tấc ngập tới tận cán.
Trần Huyền Phong điên cuồng kêu lên một tiếng ngã vật về phía sau. Công phu hoành luyện của y thì luyện môn đúng giữa rốn, đừng nói là thanh chuỳ thủ sắc bén vô cùng, chỉ cần đao kiếm tầm thường đâm trúng vào luyện môn cũng phải chết ngay lập tức Lúc đối phó với cao thủ, y bảo vệ luyện môn rất kín đáo, quyết không để quyền cước binh khí của đối phương chạm vào bụng dưới, nhưng lúc ấy chụp một đứa trẻ con, không hề có ý đề phòng, huống chi trước đó đã túm lấy nó, biết nó hoàn toàn không biết võ công, không hề biết đạo lý Kẻ bơi giỏi chết đuối, đất bằng làm lật xe. Trần Huyền Phong võ công rất cao cường lại chết dưới tay một đứa trẻ con hoàn toàn không biết võ công.
Quách Tĩnh một nhát chuỷ thủ đâm ngã người ta đã hoảng sợ tới mức lục thần vô chủ, điếng người đứng ngẩn ra một bên, mở miệng định khóc nhưng khóc không ra tiếng.
Mai Siêu Phong nghe tiếng gào thảm của chồng, vợ chồng tình sâu, từ đỉnh núi xông mau xuống, hụt chân lộn đi mấy vòng. Y thị rơi xuống cạnh chồng, kêu lên:
– Thằng chồng giặc, ngươi.., ngươi sao rồi?
Trần Huyền Phong yếu ớt đáp:
– Không xong rồi, mụ.., mụ vợ ác.., chạy mau đi.
Mai Siêu Phong nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ta sẽ trả thù cho ngươi!
Trần Huyền Phong nói:
– Bộ kinh ấy… ấy.., đốt đi cho ta, còn bí quyết ở bụng ta…
Hơi thở không tiếp nối được nữa, chết ngay đương trường.
Mai Siêu Phong trong lòng đau xót, lập tức vươn tay mò vào ngực y tìm bộ Cửu âm chân kinh.
Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong là sư huynh sư muội đồng môn, hai người đều là đệ tử của Đào Hoa đảo chủ Hoàng Dược Sư ngoài Đông Hải. Hoàng Dược Sư võ công tự thành một phái, luận về công lực, chiêu số quả không kém gì phái Toàn Chân đứng đầu võ học trong thiên hạ và họ Đoàn oai trấn phương Nam. Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong học nghệ chưa thành nhưng ngầm tư thông với nhau, biết là nếu bị sư phụ phát hiện thì không những không giữ được tính mạng mà trước khi chết còn phải chịu hình phạt rất thảm khốc, hai người lén bàn bạc với nhau, càng nghĩ càng sợ, cuối cùng chọn một đêm tối trời lặng gió cưỡi thuyền nhỏ lén trốn tới Hoành đảo phía Đông rồi chuyển vào Ninh Ba Chiết Giang.
Trần Huyền Phong lúc chạy trốn biết võ công của mình trên giang hồ thì phòng thân có thừa nhưng thành danh thì không đủ, nên một là không làm, hai là làm thì không thôi, bèn lén vào mật thất của sư phụ lấy trộm nửa bộ Cửu âm chân kinh mà Hoàng Dược Sư quý báu nhất trốn đi. Hoàng Dược Sư đương nhiên rất tức giận nhưng vì lúc ấy đã lập lời thề không rời khỏi đảo Đào Hoa một bước, tâm nguyện chưa thỏa, không thể trái lời thề rời đảo đuổi bắt nên sau lúc quát tháo như sấm sét lại trút giận lên đầu kẻ khác, đánh gãy hết chân tất cả đám đệ tử còn lại, trục xuất tất cả ra khỏi đảo Đào Hoa, một mình đóng cửa tức giận.
Hắc Phong song sát lần ấy làm liên lụy tất cả các đồng môn phải chịu tai họa oan ức, nhưng vẫn theo bí truyền trong bộ Cửu âm chân kinh luyện tập, cuối cùng luyện thành một thân công phu ít thấy trong võ lâm. Bộ Cửu âm chân kinh này vốn ghi chép những võ học chính phái thượng thừa của Đạo gia, nhưng vợ chồng Trần Mai chỉ trộm được nửa bộ dưới, không học được tâm pháp nội công thượng thừa của nửa bộ trên mà đảo Đào Hoa của Hoàng Dược Sư lại là một chi phái tự mình sáng lập trong võ học, khác hẳn công phu nội công của Đạo gia.
Hắc Phong song sát tính tình tàn nhẫn, chỉ hiểu được một nửa cũng đã thỏa mãn, học bừa tập ẩu, toàn luyện những võ công âm độc.
Hôm ấy vợ chồng Trần Mai luyện Cửu âm bạch cốt trảo trên núi hoang, đem chín cái đầu lâu chất thành đống vừa khéo đụng phải anh em Kha. Thấy vợ chồng y tàn hại người vô cớ bèn ra mặt can thiệp, đôi bên động thủ. Phi thiên thần long Kha Tịch Tà chết dưới chưởng của Trần Huyền Phong. May mà lúc ấy Cửu âm bạch cốt trảo của hai người Trần Mai còn chưa luyện thành nên Kha Trấn ác mới chạy thoát được, nhưng đôi mắt đã bị họ đánh mù.
Hai vợ chồng Trần Mai vừa luyện được thần công, qua lại giang hồ không có địch thủ, loại võ sư tầm thường cố nhiên là thấy mặt bỏ chạy, nhưng ngay các nhân vật anh hùng thành danh chết dưới tay vợ chồng họ cũng không biết bao nhiêu mà kể, nên hai vợ chồng được cái ngoại hiệu là Hắc Phong song sát. Họ thấy sư phụ không xuất hiện lại càng hoành hành không sợ sệt gì, đến khi bị mấy chục cao thủ trong võ lâm liên thủ tấn công, hai vợ chồng đều bị trọng thương, lúc ấy mới im hơi náu tiếng ẩn cư. Nhiều năm qua trong võ lâm không nghe thấy tin tức gì của họ, chỉ cho rằng hai người đã bị trọng thương mà chết, nào ngờ họ ẩn náu ở vùng sa mạc xa xôi phía Bắc, ngấm ngầm rèn luyện võ công âm độc.
Công phu Cửu âm bạch cốt trảo và Tồi tâm chưởng đều được ghi chép trong Cửu âm chân kinh. Trần Huyền Phong và Mai Siêu Phong tuy là vợ chồng nhưng y đối với vợ thủy chung vẫn không cho xem nguyên bản chân kinh, chỉ khi mình tham ngộ luyện thành rồi mới truyền thụ lại cho vợ. Cho dù Mai Siêu Phong năn nỉ ỉ ôi thế nào y cũng bất kể, nói:
– Bộ chân kinh này có hai phần thượng hạ, ta chỉ trộm có quyển hạ, tất cả việc rèn căn cơ, tu chân nguyên đều nằm trong quyển thượng. Nếu ta đưa nàng xem, nàng lại nóng lòng muốn luyện tất cả những công phu ghi chép trong đó thì nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng. Võ công ghi trong kinh tuy nhiều nhưng chỉ có phối hợp được với công phu võ học căn bản của chúng ta mới có thể luyện được.
Mai Siêu Phong nghe thấy có lý, vả lại biết rõ chồng đối với mình vô cùng chân thành, tuy bình nhật nói chuyện cứ chửi bừa nhau là Thằng chồng giặc.
Mụ vợ ác, nhưng thật ra tình nghĩa thâm thiết, vì thế cũng không nói tới chuyện ấy nữa.

***

Mai Siêu Phong lúc ấy thấy chồng sắp chết mới hỏi tới chuyện đó, nhưng y đã đứt hơi, chỉ nói được nửa câu. Y thị sờ lên ngực chồng không thấy gì chợt sửng sớt, đang mò mẫm tìm lại thì bọn Hàn Bảo Câu. Hàn Tiểu Oanh. Toàn Kim Phát đã nhân lúc mây đen hơi tan, có thể nhìn thấy đối phương đã ùa vào tấn công.
Mai Siêu Phong hai mắt đã mù, đầu óc hôn mê, rõ ràng chất độc trên ám khí đã phát tác, y thị và chồng luyện Cửu âm bạch cốt trảo hơn mười năm nay đều liên tục uống một lượng nhỏ thạch tín rồi vận công đẩy ra, lấy cách thức bất đắc dĩ ngu xuẩn ấy để gượng gạo tăng thêm nội lực ngoại công, cơ thể nhờ vậy tự nhiên cũng có khả năng đề kháng chất độc, nếu không thì bị trúng độc lăng của Phi thiên biển bức Kha Trấn ác làm sao có thể kéo dài tính mạng nảy giờ không chết? Lúc ấy bèn triển khai Cầm nã thủ, lúc kẻ địch vào sát thì hung dữ phản kích. Giang Nam tam quái không những không thể làm gì được đối phương mà còn liên tiếp gặp nguy hiểm.
Hàn Bảo Câu sốt ruột nhảy dựng lên, nghĩ thầm Bọn mình ba người hợp lực giao đấu với mụ ác bà trọng thương mù mắt mà vẫn không thể đắc thủ thì oai danh của Giang Nam thất quái mất sạch. Tiên pháp lập tức thay đổi, roạt roạt roạt ba roi liên hoàn hên tiếp đánh vào hậu tâm Mai Siêu Phong. Hàn Tiểu Oanh thấy cước bộ của địch nhân loạng choạng, dần dần không còn chi trì được, bèn phóng mau kiếm tới. Toàn Kim Phát cũng sấn vào tấn công ráo riết.
Đã thấy có thể đắc thủ, đột nhiên cuồng phong nổi lên, mây đen càng dày, ba người trước mắt lập tức chỉ còn thấy một màn đen tối sầm. Cát đá bị gió cuộn lên, từ trên không rơi xuống rào rào.
Bọn Hàn Bảo câu đều nhảy ra ngoài nằm phục xuống đất, qua hồi lâu, trận cuồng phong ấy hơi giảm, mưa cũng ngớt dần, sau lớp mây đen bóng trăng dần dần nhô ra. Hàn Bảo Câu đứng dậy bất giác kêu lên một tiếng, không những không thấy Mai Siêu Phong đâu mà cả xác Trần Huyền Phong cũng không còn ở đó, chỉ thấy Kha Trấn ác. Chu Thông. Nam Hy Nhân. Trương A Sinh bốn người nằm dưới đất. Quách Tĩnh thì từ từ thò đầu lên phía sau tảng đá, quần áo mọi người đều ướt sũng nước mưa.
Ba người bọn Toàn Kim Phát vội tới giúp đỡ bốn anh em bị thương. Nam Hy Nhân tay bị gãy xương, may là không bị nội thương. Kha Trấn ác và Chu Thông nội công thâm hậu, tuy trúng chưởng của Đồng thi những lấy sức chống sức, nội tạng cũng chưa bị tổn thương nặng, chỉ có Trương A Sinh liên tiếp trường hai chiêu Cửu âm bạch cốt tráo, trên đầu lại bị đánh mạnh một quyền, tuy đã tỉnh lại nhưng tính mạng vẫn còn nguy hiểm.
Giang Nam lục quái thấy y hơi thở thoi thóp, vết thương không thể cứu được, người nào cũng vô cùng đau đớn. Hàn Tiểu Oanh càng lòng đau như dao cắt Ngũ ca đối với mình có tình nghĩa sâu nặng như thế, trong lòng làm sao không biết, chỉ là nàng tính tình hào mại, dốc đòng học võ, lạt lẽo về chuyện tình ái. Trương A Sinh lại suốt ngày cười hì hì hà hà, nên giữa hai người trước nay chưa từng bộc lộ tình ý, nghĩ tới y vì cứu mạng mình mà đem thân hứng chịu tay trảo của địch nhân, bất giác vừa cảm động vừa đau xót, ôm chặt Trương A Sinh khóc lớn.
Trương A Sinh gương mặt to béo bình thường hay cười, lúc ấy vẫn hơi có vẻ cười cợt, đưa bàn tay đồ tể to như cái quạt ra nhè nhẹ vỗ lên đầu Hàn Tiểu Oanh, an ủi Đừng khóc, đừng khóc, ta khỏe lắm. Hàn Tiểu Oanh khóc nói:
– Ngũ ca. Em làm vợ anh được không?
Trương A Sinh hì hì cười hai tiếng, vết thương nhói lên, thần trí dần dần hôn mê.
Hàn Tiểu Oanh nói:
– Ngũ ca, anh yên tâm. em đã là người của Trương gia rồi, đời này kiếp này quyết không lấy ai khác. Anh chết rồi. em sẽ vĩnh viễn thủ tiết.
Trương A Sinh lại cười hai tiếng, hạ giọng nói:
– Thất muội, trước nay ta đối xử với nàng không tốt. Ta.., ta cũng không xứng với nàng.
Hàn Tiểu Oanh khóc nói:
– Anh đối xử với em rất tốt rất tốt em biết mà!
Chu Thông ứa nước mắt, nhìn Quách Tỉnh nói:
– Ngươi tới đây là muốn theo bọn ta học võ phải không?
Quách Tỉnh nói:
– Phải.
Chu Thông nói:
– Vậy từ nay về sau ngươi phải nghe lời bọn ta.
Quách Tỉnh gật đầu vâng dạ. Chu Thông hắng giọng nói:
– Bảy anh em chúng ta đều là sư phụ của ngươi, hiện tại vị Ngũ sư phụ kia của ngươi đã sắp quy thiên rồi, ngươi hãy dập đầu bái sư đi.
Quách Tỉnh cũng không biết quy thiên là gì, nghe Chu Thông nói thế lập tức nằm phục xuống đất bình bình bình ba tiếng không những dập đầu về phía Trương A Sinh.
Trương A Sinh cười thảm một tiếng, nói:
– Được rồi?
Rồi gắng nhịn đau, nói:
– Hảo hài tử, ta không thể dạy võ công cho ngươi rồi… ờ, thật ra ngươi có học được võ công của ta cũng vô dụng. Ta đầu óc ngu xuẩn, học võ thì lười biếng, chỉ cậy mấy phần sức lực nếu năm xưa chịu khó hơn thì hôm nay đã không đến nỗi phải chết ở đây…
Nói tới đó hai mắt trợn ngược, sắc mặt trắng bệch, hít vào một hơi, nói:
– Ngươi thiên tư cũng không tốt lắm, phải ngàn vạn lần chăm chỉ.
Lúc nào thấy lười biếng thì hãy nhớ lại tình hình Ngũ sư phụ bây giờ.Y muốn nói thêm nữa, nhưng hơi thở chỉ còn như sợi tơ.
Hàn Tiểu Oanh kề tai vào miệng, chỉ nghe y nói:
– Dạy thằng nhỏ cho tốt, đừng để thua.., lão đạo sĩ xấu xa…
Hàn Tiểu Oanh nói:
– Anh yên tâm. Giang Nam thất quái chúng ta nhất định không thua.
Trương A Sinh cười ngu ngơ mấy tiếng rồi nhắm mắt tắt hơi.
Lục quái nằm phục xuống đất khóc ầm lên. Bảy người bọn họ kết nghĩa kim lan, vốn đã tình như ruột thịt. Trong mấy năm nay truy tầm tung tích mẹ con Quách Tỉnh ra tới tận sa mạc lại càng không ngày nào không ở bên nhau, đột nhiên một người bị thương dưới tay địch thủ, chết thảm nơi quê người, làm sao không đau xót? Sáu người khóc lớn một trận, mới đào một huyệt mộ trên núi hoang chôn Trương A Sinh.
Lúc họ dựng một tảng đá lớn làm bia để ghi nhớ xong, trời đã sáng rõ. Toàn Kim Phát và Hàn Bảo Câu xuống núi tra xét tưng tích Mai Siêu Phong. Nhưng sau cơn mưa to gió lớn, dấu chân trên cát đã không còn nhận ra được, không biết y thị chạy đi đâu. Hai người đuổi theo vài dặm, thấy trên sa mạc cho dù tìm được dấu vết vẫn không thể có manh mối, đành trở về núi nói lại.
Chu Thông nói:
– Ở giữa sa mạc thế này, chắc mụ mù.., mụ ác bà ấy cũng không chạy xa được đâu. Y thị bị trúng độc lăng của đại ca, bây giờ có quá nửa là đã bị chất độc phát tác chết rồi. Cứ đưa thằng nhỏ này về trước, chúng ta ai bị thương thì rịt thuốc dưỡng thương, rồi Tam đệ. Lục đệ. Thất muội ba người các ngươi sẽ truy tìm sau.
Những người kia đều gật đầu khen phải, gạt lệ chia tay với nấm mồ của Trương A Sinh.

Chương 5

Cung Loan Bắn Điêu

Đoàn người xuống khỏi gò, đi không bao lâu chợt nghe phía trước có tiếng thú dữ gầm rít từng hồi từng hồi vang tới. Hàn Bảo Câu kéo cương thúc ngựa phóng về phía trước, được một lúc chợt con hoàng mã đứng lại, thúc thế nào cũng bất động. Hàn Bảo Câu biết có chuyện lạ bèn nhìn ra xa, chỉ thấy trước mặt có một đám người xúm thành vòng tròn, có mấy con báo săn đang cắn xé vật gì đó trên mặt đất. Y biết con ngựa sợ báo, bèn nhảy xuống ngựa rút ngọn Kim long tiên ra cầm ở tay bước lên, chỉ thấy hai con báo đang cắn xé một cái xác người trong bụi cát.
Hàn Bảo Câu bước tới vài bước nhìn, thấy cái xác ấy quả nhiên chính là Đồng thi Trần Huyền Phong, nhưng từ xương mỏ ác thẳng xuống bụng dưới có một mảng máu me bê bết như toàn bộ mảnh da đã bị người ta lột mất. Y ngạc nhiên tự nhủ:
– Đêm qua rõ ràng y bị thằng nhỏ kia đâm một truỷ thủ trúng luyện môn mà chết, tại sao cái xác lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Vả lại người đã chết rồi, sao lại có người tàn hại thi thể của y, không biết là ai hạ độc thủ? Mà là có ý gì? Chẳng lẽ Hắc Phong song sát cũng có kẻ thù ở vùng sa mạc này sao?.

VN88

Viết một bình luận