VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 1-6

Kha Trấn ác đưa ra tới cửa lều. Doãn Chí Bình lại thi lễ. Kha Trấn Ác cao giọng nói:
– Ngươi cũng lộn đi một cái?
Tay trái bất ngờ vươn ra nắm chặt ngực áo Doãn Chí Bình. Doãn Chí Bình cả kinh, hai tay hết sức đẩy ra phía trước, muốn giằng ra khỏi tay Kha Trấn Ác, ngờ đâu y không đẩy tới thì thôi, bất quá chỉ bị lộn nhào một cái, chứ vừa trả đòn lại càng chọc giận Kha Trấn Ác. Y tay trái vừa trầm xuống đã nhấc toàn thân Doãn Chí Bình lên, quát lớn một tiếng, huỵch một cái ném mạnh tiểu đạo sĩ xuống đất. Doãn Chí Bình lưng đau ê ẩm, qua một lúc mới từ từ bò dậy, tập tễnh bỏ đi.
Hàn Bảo Câu nói:
– Tiểu đạo sĩ vô lễ, đại ca dạy dỗ rất phải.
Kha Trấn Ác im lặng không đáp, hồi lâu mới thở dài một tiếng. Ngũ quái cũng có ý như y, thảy đều buồn bã.
Nam Hy Nhân chợt nói:
– Đánh không được cũng phải đánh!
Hàn Tiểu Oanh nói:
– Tứ ca nói đúng lắm. Bảy người chúng ta kết nghĩa cùng qua lại giang hồ, không biết đã trải bao nhiêu nguy hiểm nhưng trước nay Giang Nam thất quái chưa từng co đầu rụt cổ.
Kha Trấn Ác gật gật đầu nhìn Quách Tĩnh nói:
– Về ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ luyện kình.

***

Từ đó trở đi, lục quái truyền thụ võ nghệ ngày càng nghiêm khắc. Nhưng bất kể là đọc sách học võ hay cầm kỳ thi họa các môn, nếu mong thành tài thật mau, hết sức rèn luyện thì có lúc lại ách tắc không thể tiến bộ. Lục quái thiết tha mong đệ tử thành tài, đốc thúc gắt gao, nhưng Quách tĩnh lại hoàn toàn không phải là người thông minh dĩnh ngộ, so với người thường còn ngu ngốc hơn ba phần, y trong lòng đã sợ sệt, chân tay càng luống cuống. Ba tháng sau đêm tiểu đạo sĩ Doãn Chí Bình tới thăm y tiến bộ rất ít, mà ngược lại còn như tụt lùi, đúng với đạo lý Muốn mau thì không tới. ăn nhiều thì không tiêu. Giang Nam lục quái ai cũng võ nghệ bất phàm, nhưng đều là khổ công rèn luyện lâu ngày mới có được thành tựu như thế, mà muốn Quách Tĩnh trong vòng vài năm học được tất cả thì cho dù là người thông minh tuyệt đỉnh cũng còn khó khăn, huống chi y còn chưa có tư chất bằng người trung bình sao. Giang Nam lục quái vốn cũng biết bằng vào tư chất của Quách Tĩnh thì nhiều lắm cũng chỉ có thể luyện được võ công của một mình Hàn Bảo Câu hoặc Nam Hy Nhân, sau hai ba mươi năm khổ luyện thì may ra mới đạt được một nửa thành tựu của Hàn Nam hai người.
Nếu Trương A Sinh không chết. Quách Tĩnh học công phu chất phác của y là hợp nhất. Song lục quái dốc lòng muốn thắng Khu Xử Cơ, biết rõ trăm hay không bằng tay quen nhưng chẳng lẽ lại bỏ phí một thân võ công mà tụ thủ bàng quan giương mắt đứng nhìn, không dạy cho thằng đồ đệ ngu xuẩn này.
Trong mười sáu năm nay. Chu Thông không ngừng nhớ lại tình hình lúc động thủ trên lầu Túy Tiên và trong chùa Pháp Hoa, từng chiêu từng thức của Khưu Xử Cơ y đều nhớ rất rõ, còn hơn cả lúc chính mắt nhìn thấy, nhưng muốn tìm được chỗ sơ hở có thể lợi dụng trong võ công của y thì quả thật quá sức mình, có lúc lại nghĩ Chỉ có Đồng thi Thiết thi thì may ra mới thắng được lão đạo sĩ mũi trâu ấy Sáng sớm hôm ấy. Hàn Tiểu Oanh dạy hai chiêu trong Việt nữ kiếm pháp cho Quách Tĩnh. Chiêu Chi kích bạch viên phải nhảy vọt lên không khua kiếm hai vòng mới trở kiếm đánh xuống. Quách Tĩnh công phu nặng về hạ bàn, nhảy lên không đủ nhẹ nhàng, chỉ khua kiếm được một vòng trên không đã rơi xuống đất liên tiếp thử bảy tám lần, thủy chung vẫn chỉ thêm được nửa vòng. Hàn Tiểu Oanh nổi nóng nhưng cố nén giận, dạy y khi điểm mũi chân xuống thì dùng lực thế nào, dùng kình ở bắp chân thế nào, nào ngờ lúc y nhảy lên đúng độ cao thì lại quên khua kiếm, liên tiếp mấy lần đều như thế.
Hàn Tiểu Oanh nghĩ bảy người bọn mình vì y mà chịu khổ chịu rét ở sa mạc phía bắc suốt mười sáu năm. Ngũ ca Trương A Sinh lại bỏ xác nơi quê người, mà dạy đi dạy lại lại dạy ra một gã đồ đệ ngu xuẩn thế này thì một mạng của Ngũ ca và nỗi vất vả nhiều năm của bảy người kể như mất trắng, trong lòng vô cùng đau đớn. ứa nước mắt ném trường kiếm xuống đất ôm mặt chạy đi.
Quách Tĩnh đuổi theo mấy bước không kịp, ngơ ngác đứng lại đó, thấy vô cùng khó xử. Y biết ơn các sư phụ to như núi, chỉ mong có ngày thành tài để an ủi họ, nhưng bất kể mình khổ luyện thế nào cũng vẫn không thành, quả thật không biết làm sao là tốt.
Đang ngơ ngẩn xuất thần, đột nhiên nghe giọng nói của Hoa Tranh từ phía sau vang lên:
– Quách Tĩnh, lại đây mau, lại đây mau.
Quách Tĩnh quay đầu lại, thấy nàng cưỡi ngựa Thanh thông, trên mặt lộ vẻ phấn khích. Quách Tĩnh nói:
– Cái gì thế?
Hoa Tranh nói:
– Lại mau mà xem, có rất nhiều chim điêu đánh nhau.
Quách Tĩnh nói:
– Ta đang luyện võ mà.
Hoa Tranh cười nói:
– Luyện không được, lại bị sư phụ mắng phải không?
Quách Tĩnh gật gật đầu. Hoa Tranh nói:
– Mấy con chim điêu này đánh nhau rất dữ, mau đi xem.
Quách Tĩnh tuổi trẻ hiếu động, nhưng nghĩ tới dáng vẻ của Thất sư phụ mới rồi cúi đầu buồn bã nói:
– Ta không đi.
Hoa Tranh vội nói:
– Ta không cần xem, chỉ tới gọi ngươi thôi. Nếu ngươi không đi thì từ nay trở đi đừng nhìn ngó gì tới ta nữa.
Quách Tĩnh nói:
– Cô mau mau đi xem rồi quay lại kể cho ta nghe cũng thế.
Hoa Tranh nhảy xuống ngựa chẩu miệng nói:
– Ngươi không đi, ta cũng không đi. Chỉ không biết bạch điêu thắng hay hắc điêu thắng.
Quách Tĩnh nói:
– Là đôi bạch điêu lớn làm tổ trên sườn núi đánh nhau à?
Hoa Tranh nói:
– Phải rồi, hắc điêu rất đông nhưng bạch điêu rất lợi hại, đã giết chết ba bốn con hắc điêu rồi…
Trên dốc núi dựng đứng có một đôi bạch điêu làm tổ, thân hình vô cùng to lớn, to gấp rưỡi chim điêu thường, quả thật là giống lạ. Chim điêu lông trắng vốn đã hiếm có, mà thân thể đôi chim điêu này lại to lớn như thế, những người lớn tuổi trong bộ tộc Mông Cổ cũng nói chưa từng thấy, đều gọi đó là chim thần, đám đàn bà ngu dốt có kẻ còn tới khấn khứa.
Quách Tĩnh nghe tới đó đã nhịn không được, nắm tay Hoa Tranh nhảy lên ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa phi tới dưới núi. Quả thấy có mười tám con hắc điêu bao vây tấn công đôi bạch điêu đôi bên đánh nhau, lông bay lả tả. Bạch điêu thân hình to lớn, mỏ nhọn móng sắc, một con hắc điêu né tránh không kịp bị bạch điêu mổ trúng giữa đầu lập tức chết ngay, từ trên không rơi thẳng xuống đúng trước ngựa Hoa Tranh. Số hắc điêu còn lại tan ra bốn phía, nhưng lại lập tức vòng lại bao vây tấn công đôi bạch điêu.
Lại đánh nhau thêm một lúc, đàn ông đàn bà người Mông Cổ trên thảo nguyên đều kéo tới xem, họp thành một đám sáu bảy trăm người dưới sườn núi, chỉ chỏ bàn tán xôn xao. Thiết Mộc Chân được tin, cũng dắt Oa Khoát Đài và Đà Lôi phi ngựa tới, nhìn thấy thế tỏ vẻ rất thích thú.
Quách Tĩnh và Đà Lôi. Hoa Tranh thường tới chơi dưới núi, hầu như ngày nào cũng nhìn thấy đôi bạch điêu này bay qua bay lại, có lúc còn thấy chim điêu bắt chim thú để ăn, có lúc ném một tảng thịt bò thít dê lớn lên không, bạch điêu bay xuống quắp trăm lần không sai một, nên đôi bên đều nảy sinh cảm tình với nhau, lại thấy bạch điêu lấy ít chống nhiều, ba người không ngớt hò hét trợ oai cho bạch điêu:
– Bạch điêu mổ đi, kẻ địch bên trái tới kìa, mau quay lại hay lắm hay lắm, đuổi theo đi, đuổi theo đi?.
Đánh nhau kịch liệt hồi lâu, hắc điêu lại chết thêm hai con, hai con bạch điêu cũng bị thương khắp toàn thân, lông trắng loang lỗ máu tươi. Một con hắc điêu rất lớn đột nhiên kêu lên mấy tiếng, mười mấy con hắc điêu quay đầu tháo chạy, bay vào trong mây, chỉ còn bốn con liều chết đánh nhau. Mọi người thấy bạch điêu thắng thế đều reo hò vang dậy. Qua một lúc lại có ba con hắc điêu quay đầu bay về phía Đông, một con bạch điêu không tha, cứ đuổi riết theo sau, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Chỉ còn một con hắc điêu trốn trên lủi dưới, bị con bạch điêu còn lại đuổi theo ráo riết. Mắt thấy con hắc điêu ấy khó mà thoát chết, chợt trên không vang lên mấy tràng tiếng kêu quái dị, hơn mười con hắc điêu trong mây lao xuống, xúm vào mổ con bạch điêu. Thiết Mộc Chân cao giọng kêu lên:
– Hảo binh pháp, hảo binh pháp.
Lúc ấy con bạch điêu một mình không chống nổi mười mấy con hắc điêu cùng tấn công, tuy mổ chết một con hắc điêu nhưng rốt lại vẫn bị trọng thương rơi xuống, bầy hắc điêu đuổi theo mổ quắp túi bụi. Quách Tĩnh và Đà Lôi. Hoa Tranh vô cùng lo lắng. Hoa Tranh thậm chí bật tiếng khóc, kêu lên:
– Gia gia, bắn hắc điêu mau đi.
Thiết Mộc Chân lại chỉ nghĩ tới đạo lý chim hắc điêu xuất kỳ chế thắng, nói với Oa Khoát Đài và Đà Lôi:
– Hắc điêu thắng là nhờ đạo dùng binh rất cao minh, các ngươi phải nhớ kỹ đấy.
Hai ngươi gật đầu vâng dạ.
Bầy hắc điêu giết con bạch điêu rồi lại bay lên một cái hang trên sườn núi, chỉ thấy trong hang nhô ra hai cái đầu bạch điêu con, nhìn thấy sẽ lập tức bị hắc điêu mổ chết. Hoa Tranh kêu lớn:
– Gia gia, sao còn chưa bắn?
Lại kêu Quách Tĩnh:
– Quách Tĩnh, ngươi xem kìa, bạch điêu sinh được một đôi bạch điêu con, sao chúng ta không biết nhỉ? Trời ơi gia gia, cha mau bắn chết hắc điêu đi?.
Thiết Mộc Chân cười khẽ một tiếng giương cung lắp tên, vù một tiếng, tên bay như chớp xuyên suốt thân một con hắc điêu, mọi người đồng thanh reo ầm lên. Thiết Mộc Chân đưa cung tên cho Oa Khoát Đài nói:
– Ngươi bắn đi.
Oa Khoát Đài bắn một phát cũng giết chết một con. Đến lượt Đà Lôi lại bắn trúng một con, bầy hắc điêu thấy tình thế không xong, nhao nhao bay tản ra.
Các tướng Mông Cổ cũng đều giương cung phát tên, nhưng bầy hắc điêu đã vỗ cánh bay cao, rất khó bắn trúng, tên đi hết trớn kình lực đã kém, chưa trúng chim điêu đã rơi xuống. Thiết Mộc Chân kêu lên:
– Ai bắn trúng sẽ được thưởng.
Thần tiễn thủ Triết Biệt có ý muốn Quách Tĩnh phô bày thân thủ, bèn dúi chiếc cung cứng của mình vào tay y, hạ giọng nói:
– Quỳ xuống, bắn vào cổ.
Quách Tĩnh nhận cung tên, chân phải quỳ xuống, tay trái bình ổn cầm vững cánh cung sắt không hề lay động, tay phải vận kình kéo cong chiếc cung hai trăm cân lên. Y theo Giang Nam lục quái luyện võ mười năm, tuy chưa đạt tới chỗ võ công thượng thặng nhưng tay khỏe mắt tinh hơn hẳn kẻ tầm thường.
Mắt thấy hai con hắc điêu liền cánh từ bên trái bay qua, tay trái khẽ rê một cái, ngắm thật chuẩn vào đầu con hắc điêu năm ngón tay phải buông ra. Đúng là Cung giương như trăng tròn, tên bay như sao xẹt. Con hắc điêu định tránh thì mũi tên đã xuyên qua cổ. Mũi tên ấy kình lực chưa hết, lại cắm luôn vào bụng con hắc điêu thứ hai, một mũi tên xuyên hai con điêu, từ trên không rơi mau xuống đất. Mọi người đồng thanh hò reo ầm lên. Số hắc điêu còn lại không dám chần chừ, vọt lên cao bay tứ tán.
Hoa Tranh nhìn Quách Tĩnh nói khẽ:
– Mang hai con điêu tới dâng cho gia gia đi.
Quách Tĩnh theo lời nâng hai con điêu lên chạy tới trước ngựa Thiết Mộc Chân, khuỵu một gối xuống, hai tay đưa lên quá đầu.
Thiết Mộc Chân bình sinh thích nhất là mãnh tướng dũng sĩ, thấy Quách Tĩnh một mũi tên xuyên hai con điêu, trong lòng cả mừng. Nên biết chim điêu ở phương Bắc không phải tầm thường, hai cánh giang ra dài hơn một trượng, lông cứng như sắt, nhào xuống vồ mồi có thể quắp cả con ngựa nhỏ hay con dê lớn bay lên không, vô cùng hung dữ, ngay cả hổ báo gặp phải chim điêu lớn cũng phải vội né tránh. Một mũi tên hạ hai con điêu thì quả càng khó khăn.
Thiết Mộc Chân sai thân binh nhận hai con điêu, cười nói:
– Hảo hài tử, tiễn pháp của ngươi hay lắm?
Quách Tĩnh không giấu công Triết Biệt, nói:
– Là sư phụ Triết Biệt dạy cho con.
Thiết Mộc Chân cười nói:
– Sư phụ là Triết Biệt, đệ tử cũng là Triết Biệt.
Trong tiếng Mông Cổ. Triết Biệt có nghĩa là Thần tiễn thủ.

Đà Lôi muốn giúp nghĩa đệ, nói với Thiết Mộc Chân:
– Gia gia, người nói bắn trúng sẽ có thưởng, nghĩa đệ của con một mũi tên hạ hai chim điêu, vậy cha thưởng y cái gì?
Thiết Mộc Chân nói:
– Muốn thưởng gì cũng được.
Rồi hỏi:
– Quách Tĩnh Ngươi muốn thưởng gì nào?
Đà Lôi mừng rỡ hỏi:
– Có thật là muốn thưởng gì cũng được không?
Thiết Mộc Chân cười nói:
– Chẳng lẽ ta lại đi lừa bọn trẻ con các ngươi à?.
Quách Tĩnh trong mấy năm ấy nương tựa Thiết Mộc Chân. Các tướng đều thích y thật thà hiền hậu, cũng không hề kỳ thị y là người Hán, lúc ấy thấy đại hãn rất vui vẻ, mọi người bèn nhìn Quách Tĩnh, đều cho rằng y có thể được trọng thưởng.
Quách Tĩnh nói:
– Đại hãn đối xử với con tốt như thế, cái gì mẹ con cũng có rồi, không cần cho con thêm gì nữa.
Thiết Mộc Chân cười nói:
– Thằng nhỏ này quả rất có hiếu, cái gì cũng nghĩ tới mẹ trước. Nhưng riêng ngươi thì cần gì nào? Cứ nói ra đi, đừng sợ.
Quách Tĩnh thoáng trầm ngâm rồi quỳ hai gối xuống trước ngựa Thiết Mộc Chân, nói:
– Con thì không cần gì, chỉ thay mặt người khác xin đại hãn một việc thôi.
Thiết Mộc Chân nói:
– Việc gì?
Quách Tĩnh nói:
– Cháu nội của Vương Hãn là Đô Sử vừa độc ác vừa xấu xa. Hoa Tranh về làm vợ y nhất định sẽ phải chịu khổ. Xin Đại hãn đừng gả Hoa Tranh cho y.
Thiết Mộc Chân sửng sốt, kế hô hô cười rộ, nói:
– Đúng là lời bọn trẻ con, làm sao nghe được? Thôi thế này, ta thưởng cho ngươi một bảo vật.
Rồi cởi một thanh đoản đao trong lưng ra đưa cho Quách Tĩnh. Các tướng Mông Cổ hít hà khen ngợi, mặt mày tươi rói. Té ra đó là thanh bội đao Thiết Mộc Chân mười phần nâng niu, từng dùng giết vô số kẻ địch, nếu không phải thật vừa ý quyết không thể khinh dị đem cho.
Quách Tĩnh tạ ơn nhận thưởng, đón lấy thanh đoản đao. Thanh đoản đao này y vẫn thường thấy Thiết Mộc Chân đeo bên người, lúc ấy cầm lên nhìn kỹ, thấy vỏ đao đúc bằng vàng ròng, đầu chuôi đao chạm một cái đầu hổ bằng vàng xem rất hung dữ oai mãnh. Thiết Mộc Chân nói:
– Ngươi hãy dùng thanh kim đao của ta giết giặc thay ta.
Quách Tĩnh ứng tiếng:
– Dạ.
Hoa Tranh chợt bật tiếng khóc thất thanh, nhảy lên ngựa phóng mau đi.
Thiết Mộc Chân lòng dạ sắt đá nhưng thấy con gái khó xử cũng bất giác mềm lòng, khẽ thở dài một tiếng quay ngựa về doanh. Các vương tử và tướng sĩ Mông Cổ lục tục theo sau.
Quách Tĩnh thấy mọi người đã đi hết bèn rút đoản đao ra khỏi vỏ, chỉ thấy khí lạnh ghê người, trên lưỡi đao thấp thoáng có vệt huyết quang, biết thanh đao này đã giết rất nhiều người. Lưỡi đao tuy ngắn nhưng thân đao dày nặng, cực kỳ oai mãnh.
Y nghịch thanh đao một lúc rồi giắt vào người, tuốt trường kiếm ra lại luyện Việt nữ kiếm pháp. Luyện suốt nửa ngày vẫn không xong một chiêu Chi kích bạch viên, nếu không nhảy lên quá thấp thì là không kịp hoa kiếm hai vòng.
Y sốt ruột, đề khí không được càng luyện lại càng tệ, đến lúc mồ hôi đầy mặt chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên. Hoa Tranh lại phi ngựa phóng tới.
Nàng tới bên cạnh, lật người nhảy xuống ngựa nằm dài ra bãi cỏ, một tay chống đầu nhìn Quách Tĩnh luyện kiếm, thấy y dáng vẻ khổ sở, bèn kêu lên:
– Đừng luyện nữa, nghỉ một lúc đi.
Quách Tĩnh đáp:
– Cô đừng tới quấy rầy ta, ta không có thời giờ đâu mà tiếp chuyện cô.
Hoa Tranh không nói gì, cứ nhìn y cười khúc khích, qua một lúc rút trong bọc ra một chiếc khăn tay, thắt hai cái gút, ném qua y nói:
– Lau mồ hôi đi.
Quách Tĩnh ờ một tiếng nhưng cũng không chụp lấy, để mặc chiếc khăn rơi xuống đất, vẫn tiếp tục luyện kiếm. Hoa Tranh nói:
– Mới rồi ngươi xin cha đừng gả ta cho Đô Sử, tại sao thế?
Quách Tĩnh nói:
– Đô Sử rất xấu, trước đây thả báo ra vồ Đà Lôi anh cô. Cô lấy y rồi, biết đâu y lại đánh cô nữa.
Hoa Tranh cười khẽ nói:
– Nếu y đánh ta thì ngươi tới giúp ta mà.

VN88

Viết một bình luận