VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 13-18

– Hắc Phong song sát à? Cặp ác ma ấy còn chưa chết sao?
Lục trang chủ nghe hai câu ấy trong lòng rất được an ủi, nói:
– Anh nhi, mời Cừu lão tiền bối tới thư phòng của ta nghỉ ngơi.
Cừu Thiên Nhận hướng về mọi người gật gật đầu.
Rồi theo Lục Quán Anh đi ra phía sau.
Lục trang chủ tuy chưa thấy qua võ công của Cừu Thiên Nhận nhưng vốn ngưỡng mộ oai danh của y biết năm xưa năm người Đông tà, Tây độc, Nam đế, Bắc cái, Trung Thần thông luận kiếm trên đỉnh Hoa Sơn cũng từng mời y, chỉ là đúng lúc ấy y bận việc không thể phó ước, nhưng đã được mời ắt võ công trác tuyệt không phải tầm thường, cho dù không bằng năm người bọn Vương Trùng Dương thì chắc cũng không kém bao nhiêu, có y ở đây thì Hắc Phong song sát không thể làm ác, lúc ấy liền nói với Quách Tĩnh và Hoàng Dung:
– Hai vị chưa đi thật hay quá. Vị Cừu lão tiền bối này võ công cực cao, người thường khó mà nhìn thấy bóng dáng, may sao hôm nay vừa khéo tới đây ta còn sợ kẻ đối đầu nào nữa? Đến lúc gặp gỡ mời hai vị cứ về phòng nghỉ ngơi, chỉ cần đừng ra khỏi cửa là không sao cả.

Hoàng Dung cười nói:
– Ta muốn xem nhiệt náo có được không?
Lục trang chủ trầm ngâm nói:
– Chỉ sợ bên đối đầu có nhiều người tới, tại hạ không chiếu cố được để hai vị rủi ro bị thương. Thôi được, đến lúc gặp mời hai vị ngồi cạnh ta, không được rời xa. Có Cừu lão tiền bối ở đây thì bọn chuột nhiều hơn cũng có gì đáng nói!
Hoàng Dung vỗ tay cười nói:
– Ta rất thích xem người ta đánh nhau. Hôm trước người đánh gã tiểu vương gia nước Kim kia, nhìn thật là thích mắt.
Lục trang chủ nói:
– Lần này người tới là sư phụ của gã tiểu vương gia kia, bản lĩnh còn cao hơn y rất nhiều, nên ta rất lo lắng.
Hoàng Dung nói:
– Ủa, sao ngươi biết được?
Lục trang chủ nói:
– Hoàng cô nương, về chuyện võ công thì cô không hiểu rõ lắm đâu. Gã tiểu vương gia nước Kim kia dùng thủ trảo đánh Anh nhi của ta bị thương ở bắp chân, chính là công phu dùng thủ trảo đánh thủng năm cái lỗ trên sọ người đấy.
Hoàng Dung nói:
– Ờ, ta hiểu rồi. Chữ viết của Vương Hiến Chi là do Vương Hy Chi dạy cho. Vương Hy Chi là học từ Vệ phu nhân. Vệ phu nhân lại là học từ Chung Diêu, người hiểu biết nhìn qua là biết ngay thư họa của ai thuộc môn nào phái nào.
Lục trang chủ cười nói:
– Cô nương quả thật thông minh tuyệt đỉnh, nói một chút là hiểu ngay. Chỉ là hai kẻ đối đầu này của ta rất gian ác tàn độc, đem so với Chung vương thì có chỗ làm nhục tiên hiền.
Hoàng Dung kéo kéo tay Quách Tĩnh, nói:
– Chúng ta đi xem lão công công râu bạc kia luyện công phu gì đi.
Lục trang chủ hoảng sợ nói:
– Ồ, không được đâu, đừng chọc giận y.
Hoàng Dung cười nói:
– Không sao đâu.
Rồi đứng lên bước đi.
Lục trang chủ ngồi trên ghế, đi lại không được, trong lòng vô cùng hoảng sợ:
– Cô nương này thật là bướng bỉnh, sao lại xem trộm như thế chứ?
Chỉ đành sai trang đinh khiêng cái giường tre đi về phía thư phòng, muốn tìm cách cản trở, chỉ thấy Quách Hoàng hai người đã khom khom lưng, ghé mắt vào cửa sổ nhìn vào bên trong.
Hoàng Dung nghe tiếng bước chân của trang đinh vội quay người xua tay, có ý nói không được nhìn, đồng thời liên tiếp vẫy vẫy Lục trang chủ, bảo y bước qua mà nhìn. Lục trang chủ sợ nếu không bước qua vị cô nương này lại choang choạc kêu lên ắt sẽ làm kinh động Cừu Thiên Nhận, lập tức sai trang đinh nhẹ chân khiêng mình bước tới, ghé mắt nhìn vào chỗ cửa sổ mà Hoàng Dung chọc thủng một lỗ nhỏ nhìn vào, bất giác vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy Cừu Thiên Nhận ngồi xếp bằng, hai mắt hơi nhắm lại, miệng không ngớt liên tiếp phun ra một làn khói mù.
Lục trang chủ là đệ tử võ học danh gia, lúc trẻ theo thầy học nghệ, thường nghe sư phụ nói tới võ học cao thâm của các môn các phái nhưng chưa từng nghe nói tới việc phun khói mù trong miệng ra, lúc ấy không dám nhìn nữa, kéo tay áo Quách Tĩnh một cái, có ý bảo y đừng nhìn trộm. Quách Tĩnh tôn trọng chủ nhân, đồng thời cũng cảm thấy không nên nhìn trộm bí mật của người ta, lập tức đứng thẳng người lên kéo tay Hoàng Dung, theo Lục trang chủ trở về nội đường.
Hoàng Dung cười nói:
– Lão già kia chơi đùa hay thật, trong bụng lại có cả một mớ củi lửa!
Lục trang chủ nói:
– Cái đó thì cô không rõ đâu, đó là một môn nội công cực kỳ lợi hại đấy.
Hoàng Dung nói:
– Chẳng lẽ y có thể phun lửa đốt chết người ta à?
Câu này không phải là giả vờ ngu ngơ, công phu cổ quái ấy của Cừu Thiên Nhận thì quả thật nàng không biết chút gì. Lục trang chủ nói:
– Nhất định không thể phun lửa ra rồi, có điều có được nội công tinh thâm như vậy thì bẻ hoa ngắt lá có thể cũng đả thương được người ta.
Hoàng Dung cười nói:
– A, xé nát hoa ném người.
Lục trang chủ cười khẽ một tiếng, nói:
– Cô nương thông minh lắm.
Nguyên là thời Đường có một người vô danh viết một bài từ Bồ Tát man như sau Mẫu đơn hoa nở trông tươi mướt. Mỹ nhân hái lấy qua sân trước. Cười nụ hỏi người tình: Hoa xinh hay thiếp xinh? Anh chàng ra vẻ tức. Cứ nói hoa đẹp nhất. Người đẹp cố nhịn cười. Xé nát hoa ném người. Bài từ này lưu truyền rất rộng, về sau xảy ra một vụ án, một người đàn bà độc ác đánh gãy hai chân chồng. Vua Đường Tuyên tông nghe chuyện cười nói với Tể tướng: Đây chẳng phải là Xé nát hoa ném người sao?
Vì thế Hoàng Dung dùng điển cố ấy.
Lục trang chủ thấy Cừu Thiên Nhận có công lực như thế, trong lòng rất được an ủi, sai Lục Quán Anh truyền lệnh, phái người ra hồ và các đường sá bốn bên thám thính, thấy người nào tướng mạo kỳ dị thì dùng lễ đối xử, mời về trang viện, lại sai người mở rộng cổng trang viện, chỉ chờ đón khách.
Đến gần tối, trong đại sảnh của Quy Vân trang thắp mấy chục ngọn đuốc lớn sáng như ban ngày. Ở giữa mở một bàn tiệc lớn. Lục Quán Anh đích thân mời Cừu Thiên Nhận lên ngồi ghế đầu. Quách Tĩnh và Hoàng Dung ngồi ghế dưới. Lục trang chủ và Lục Quán Anh ngồi dưới cùng bồi tiếp. Lục trang chủ mời rượu xong, không dám hỏi thẳng Cừu Thiên Nhận tới đây để làm gì, chỉ nói những chuyện phong thổ nhân tình không có liên quan.
Rượu được vài tuần. Cừu Thiên Nhận nói:
– Lục lão đệ Quy Vân trang của các ngươi đứng đầu quần hùng trên Thái Hồ, lão đệ ngươi võ công cũng không phải tầm thường, có thể bộc lộ một hai chiêu cho lão phu mở rộng tầm mắt được không?
Lục trang chủ vội nói:
– Một chút đạo hạnh nhỏ nhoi của vãn bối làm sao dám phô trương trước mặt lão tiền bối? Mà nói lại thì vãn bối tàn phế đã lâu, một chút công phu trước đây được ân sư truyền dạy cũng đã bỏ phế lâu rồi.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Tôn sư là vị nào thế? Nói ra có khi lão phu cũng quen.
Lục trang chủ thở dài một tiếng, vẻ mặt thê thảm, hồi lâu mới nói:
– Vãn bối ngu độn, chưa thể thờ phụng ân sư, lại bị người ta làm liên lụy đến nỗi không được sư môn dung chứa. Nói ra thật xấu hổ, lại không dám làm xấu tiếng tăm của ân sư, xin tiền bối tha lỗi cho.
Lục Quán Anh nghĩ thầm:
– Té ra cha bị sư phụ trục xuất, vì vậy trước nay ông không lộ ra là biết võ công, ngay cả mình cũng không biết ông là cao thủ võ học. Nếu không phải hôm nay thằng chó Kim kia hung hăng đả thương mình, chỉ e cha vĩnh viễn không bao giờ xuất thủ. Trong đời ông nhất định có một chuyện cực kỳ thương tâm đáng hận, trong lòng bất giác vô cùng xốn xang.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Lão đệ chưa phải đã già, lãnh đạo quần hùng, sao không nhân thời cơ này làm việc lớn một phen? Để trút bớt mối hận năm xưa, cũng tiện cho tiền bối trong môn phái hối hận lỗi xưa.
Lục trang chủ nói:
– Vãn bối tàn phế, không đức không tài, lão tiền bối giáo huấn quả là lời vàng đá nhưng vãn bối lại lực bất tùng tâm.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Lão đệ quá khiêm tốn rồi. Tại hạ thấy có một con đường sáng, nhưng không biết lão đệ có chịu không?
Lục trang chủ nói:
– Xin lão tiền bối chỉ điểm.
Cừu Thiên Nhận cười khẽ một tiếng, chỉ lo ăn uống chứ không nói ngay.
Lục trang chủ biết người này ẩn tích mai danh hơn hai mươi năm, lúc ấy đột nhiên xuất hiện ở Giang Nam, nhất định có chuyện mà tới, nhưng y là tiền bối cao nhân nên không tiện hỏi thẳng, chỉ đành chờ y tự nói ra.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Lão đệ đã không muốn cho sư môn biết thì thôi. Quy Vân trang oai danh lừng lẫy người chủ trì tự nhiên là danh gia tử đệ rồi.
Lục trang chủ cười khẽ nói:
– Chuyện của Quy Vân trang trước nay đều do tiểu nhi Lục Quán Anh liệu lý. Y là đồ đệ của Khô Mộc thiền sư chùa Vân Thê phủ Lâm An.
Cừu Thiên Nhận nói:
– À. Khô Mộc là hảo thủ phái Tiên Hà, là một bàng chi của phái Thiếu Lâm, công phu ngoại gia cũng khá lắm. Thiếu trang chủ có thể bộc lộ một chút bản linh để lão hủ mở rộng tầm mắt được không?
Lục trang chủ nói:
– Khó được Cừu lão tiền bối vui lòng chỉ điểm, đây đúng là cái phúc của tiểu nhi.
Lục Quán Anh cũng mong được y chỉ điểm vài chiêu, nghĩ thầm khó gặp được bậc cao nhân hiếm có thế này, chỉ cần y chịu chỉ mình một chiêu một thức thì dùng cả đời không hết, lúc ấy bèn bước ra giữa sảnh nói:
– Xin thái công chỉ điểm.
Rồi xuống tấn ra thế múa bài quyền đắc ý nhất của mình là La hán phục hổ quyền, quyền phong vù vù, cước ảnh chớp chớp, quả nhiên là danh gia đệ tử, võ công có chỗ độc đáo riêng, đánh một lúc đột nhiên quát lớn một tiếng nghe như cọp gầm, lửa đuốc lung lay, bốn phía nổi gió. Đám trang đinh hoảng sợ run rẩy đưa mắt nhìn nhau. Y đánh ra một quyền lại quát một tiếng. oai phong lẫm lẫm, rõ ràng giống hệt một con cọp lớn. Đang tung người vọt tới vồ chụp, đột nhiên chưởng trái dựng lên, lại đúng là hình trạng tay Phật.
Nguyên là quyền pháp này bao hàm cả hình trạng của mãnh hổ và La hán, hình trạng mãnh hổ vồ chụp. La hán đón đánh cùng hiện rõ trong một bộ quyền pháp. Lại đánh thêm một lúc, tiếng gầm nhỏ đi, quyền pháp La hán càng lúc càng mau, sau cùng bình một quyền đánh luôn xuống đất, viên gạch vuông chỗ ấy lập tức vỡ nát. Lục Quán Anh dưới đất nhảy lên, tay trái đỡ trời, cước phải đá ra, chỉ đứng một chân, nghiễm nhiên giống hệt một pho tượng La hán không hề động đậy.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung lớn tiếng khen hay, luôn miệng nói:
– Hảo quyền pháp!
Lục Quán Anh thu thế quay lại vái Cừu Thiên Nhận một vái rồi trở về chỗ ngồi. Cừu Thiên Nhận cũng không nói gì, chỉ mỉm cười. Lục trang chủ hỏi:
– Đường quyền này của hài nhi thế nào?
Cừu Thiên Nhận nói:
– Cũng tạm được.
Lục trang chủ nói:
– Có chỗ nào chưa hay, xin lão tiền bối chỉ giáo cho.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Quyền pháp của lệnh lang dùng để luyện tập sức khỏe thì không gì tốt bằng, nhưng nói tới việc chế thắng khắc địch thì lại vô dụng.
Lục trang chủ nói:
– Xin lão tiền bối chỉ giáo khai thông những chỗ ách tắc cho.
Quách Tỉnh cũng cảm thấy không hiểu võ công của thiếu trang chủ tuy không phải thật là cao cường nhưng sao lại nói là vô dụng?
Cừu Thiên Nhận đứng lên bước ra thiên tĩnh, lúc trở về mỗi tay đã cầm một viên gạch. Chỉ thấy y cũng không dùng kình lực gì, chỉ nghe tiếng lách cách vang lên không ngớt, hai viên gạch đã vỡ thành những cục nhỏ, lại bóp thêm một lúc, nhưng cục nhỏ đều nát thành bột rơi lả tả xuống bàn. Bốn người trên tiệc đều cả kinh thất sắc.
Cừu Thiên Nhận phủi bụi gạch trên bàn vào vạt áo bước ra thiên tĩnh đổ xuống đất, mỉm cười trở về chỗ ngồi, nói:
– Thiếu trang chủ một quyền đánh vỡ gạch, đương nhiên cũng không dễ. Nhưng ngươi nghĩ xem, địch nhân không phải là viên gạch, há lại chịu đứng trơ ra bất động để mặc ngươi tùy ý vung quyền đánh sao? Mà nói lại nếu nội kình của địch nhân mạnh hơn ngươi thì phát quyền ấy của ngươi đánh trúng người y lại bị hất mạnh ra, thì tự mình không khỏi lại bị trọng thương.
Lục Quán Anh im lặng gật đầu.
Cừu Thiên Nhận thở dài nói:
– Người học võ trên đời hiện nay tuy nhiều, nhưng thực sự có chút ít công phu thì chỉ thưa thớt có vài người mà thôi.
Hoàng Dung hỏi:
– Là những ai vậy?
Cừu Thiên Nhận nói:
– Trong võ lâm trước nay đều nói năm người Đông tà, Tây độc, Nam đế, Bắc cái, Trung thần thông là võ công cao nhất, nói tới công lực thâm hậu thì rõ ràng Trung thần thông Vương Trùng Dương đứng đầu, còn bốn người kia cũng đều có chỗ độc đáo. Nhưng có sở trường ắt có sở đoản, chỉ cần hiểu được chỗ sở đoản của từng người, đánh vào chỗ hở chỗ yếu thì muốn chế phục họ cũng không phải khó.
Câu ấy vừa nói ra. Lục trang chủ, Hoàng Dung, Quách Tĩnh ba người đều hoảng sợ biến sắc. Lục Quán Anh chưa biết oai danh của năm người kia, lại hoàn toàn không hề ngạc nhiên. Hoàng Dung thấy y đầu đội vò sắt đạp nước qua sông, miệng phun khói mù, tay bóp nát gạch bốn môn tuyệt kỹ, trong lòng vô cùng khâm phục, nhưng lúc ấy nghe y nói tới cha mình lại có vẻ coi thường, không khỏi tức giận, cười hề hề nói:
– Vậy lão tiền bối cứ đánh ngã từng người trong năm người ấy, dương danh thiên hạ há chẳng hay sao?
Cừu Thiên Nhận nói:
– Vương Trùng Dương đã qua đời rồi. Năm xưa luận kiếm ở Hoa Sơn, ta lại đúng lúc có việc nhà quan trọng nên không thể phó hội, đến nỗi phải để lão đạo chiếm danh hiệu võ công đệ nhất thiên hạ. Lúc ấy năm người tranh nhau bộ Cửu âm chân kinh, nói rõ ai võ công cao nhất thì được giữ bộ kinh ấy, đương thời tỷ thí bảy ngày bảy đêm. Đông tà, Tây độc, Nam đế, Bắc cái đều nhận thua. Về sau Vương Trùng Dương qua đời, sóng gió lại nổi lên.
Nghe nói lúc lão đạo sắp chết đã đem bộ kinh ấy truyền lại cho sư đệ y là Chu Bá Thông. Đông tà Hoàng Dược Sư tìm tới cửa. Chu Bá Thông không phải là đối thủ của y, bị y cướp mất nửa bộ kinh. Chuyện này về sau kết thúc thế nào thì ta không biết.
Hoàng Dung và Quách Tĩnh cùng nghĩ thầm:
– Té ra ở giữa còn có rất nhiễu đoạn khúc chiết. Nửa bộ kinh ấy lại bị Hắc Phong song sát ăn trộm mất.
Hoàng Dung nói:
– Lão tiền bối võ học gia phái đã là đệ nhất thì bộ kinh ấy lẽ ra phải của người mới đúng.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Ta cũng lười tranh giành với người ta. Bốn người Đông tà, Tây độc, Nam đế, Bắc cái đều kẻ nửa cân người tám lạng, trong bấy nhiêu năm đều ra sức khổ luyện muốn giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất. Lần luận kiếm thứ hai ở Hoa Sơn có thể được xem nhiệt náo.
Hoàng Dung nói:
– Còn có lần luận kiếm thứ hai ở Hoa Sơn à?
Cừu Thiên Nhận nói:
– Hai mươi lăm năm là một đời rồi. Người già phải chết, những thiếu niên anh hùng phải ra mặt. Tính ra thì hơn năm nữa lại đến kỳ Hoa Sơn luận kiếm nhưng trong bấy nhiêu năm nay trong võ lâm liệu đã nảy sinh được bao nhiêu nhân vật xuất chúng? Nhìn thấy còn thua xa mấy lão già khốn khiếp bọn ta. Ô, đời sau không có người nối tiếp, xem ra võ học suy vi, đúng là một đời lại không bằng một đời.
Nói xong không ngừng lắc đầu, có vẻ rất cảm khái.
Hoàng Dung nói:
– Năm tới lão nhân gia người có lên Hoa Sơn không? Nếu người đi thì dắt chúng tôi đi xem nhiệt náo với được không? Tôi rất thích xem người ta đánh nhau.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Hà, đúng là lời trẻ con! Há chỉ là đánh nhau thôi sao? Ta vốn không muốn đi, hai cái chân này đã bước vào quan tài rồi, còn tranh giành cái hư danh ấy làm gì? Có điều trước mắt có một việc lớn, có quan hệ tới khí vận của thương sinh trong thiên hạ, nếu ta chỉ tham yên ổn, không bước lên cao gọi một tiếng thì không tránh khỏi muôn dân đồ thán, sinh linh gặp nạn, quả thật là cái tai họa vô cùng.
Bốn người nghe y nói quá ghê gớm, vội hỏi lý do.
Cừu Thiên Nhận nói:
– Ðây là chuyện cơ mật đại sự hai vị tiểu ca Quách Hoàng không phải là nhân vật trên giang hồ, không nên nghe là hơn.
Hoàng Dung cười nói:
– Lục trang chủ là bạn tốt của tôi, chỉ cần người nói với y, y cũng sẽ không giấu tôi đâu.
Lục trang chủ mắng thầm cô nương này thật bướng bỉnh, nhưng cũng không tiện nói thẳng ra miệng. Cừu Thiên Nhận nói:
– Nếu đã thế thì ta nói với các vị cũng được, nhưng trước khi việc xảy ra thì ngàn vạn lần không nên tiết lộ.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
– Bọn ta và ngươi không thân không thích, nếu đã là chuyện cơ mật thì không nghe là hay hơn.
Lúc ấy đứng lên nói:
– Hai người vãn bối xin cáo từ,
Rồi kéo tay Hoàng Dung định bước ra. Cừu Thiên Nhận nói:
– Hai vị là bạn tốt của Lục trang chủ, tự nhiên không phải là người ngoài, mời ngồi xuống, mời ngồi xuống.
Nói xong đưa tay ấn vai Quách Tĩnh một cái. Quách Tĩnh cảm thấy kình lực cũng không phải thật mạnh, chỉ vì bậc trưởng bối đã có lệnh, không dám vận lực chống lại chỉ đành thừa thế ngồi xuống chỗ cũ.

VN88

Viết một bình luận