VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 13-18

– Chúng ta cứ ngụ lại đây thêm vài hôm, ta còn chưa hiểu rõ vị Lục trang chủ này.
Quách Tĩnh nói:
– Võ công của y rất gần với môn hộ của cô đấy.
Hoàng Dung trầm ngâm nói:
– Chuyện lạ là chẳng lẽ y quen Mai Siêu Phong sao?
Hai người đoán mãi không ra, nhưng sợ bên ngoài có người nghe được nên không dám nói nhiều.
Ngủ đến nửa đêm chợt nghe trên mái ngói có tiếng động khẽ, kế đó dưới đất cũng có tiếng xào xạc vang lên. Hai người đều để nguyên quần áo đi nằm, nghe tiếng động lạ lập tức tỉnh dậy, cùng nhảy xuống giường, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy một bóng đen núp sau một bụi mai côi. Người ấy nhìn quanh một vòng rồi cất chân chạy về phía đông, xem dáng vẻ ngưng thần đề phòng thì dường như là người ngoài lén vào trang. Hoàng Dung vốn chỉ coi Quy Vân trang chẳng qua là Tổng đà của quần hùng trên Thái Hồ, nhưng sau khi thấy võ công của Lục trang chủ đã biết bên trong ắt có bí ẩn khác, quyết ý dò xét bằng được lúc ấy bèn nhìn Quách Tĩnh vẫy vẫy tay, lật người nhảy qua cửa sổ, rón rén đuổi theo người kia.
Chạy được vài mươi bước, dưới ánh sao đã nhìn thấy rõ người kia là một cô gái, võ công cũng không cao cường lắm. Hoàng Dung gia tăng cước bộ đuổi lên sát hơn, cô gái kia hơi nghiêng đầu, té ra chính là Mục Niệm Từ. Hoàng Dung cảm thấy buồn cười:
– Hay thật, tới cứu ý trung nhân đây, để xem cô dùng thủ đoạn gì.
Chỉ thấy Mục Niệm Từ lách đông luồn tây trong vườn hoa, không bao lâu đã lạc mất phương hướng.
Hoàng Dung biết tòa hoa viên này xây dựng theo phương vị quẻ Phệ thạp Ly thượng Chấn hạ, kinh Dịch nói Phệ thạp, hanh, có lợi cho việc dùng hình ngục, tượng viết Phệ thạp có hình tượng sấm sét, tiên vương theo đó làm rõ hình phạt, sắp xếp pháp luật. Cha nàng là Hoàng Dược Sư hiểu sâu đạo lý ấy, lúc rảnh rỗi thường giảng giải chỉ dẫn cho nàng. Nàng nghĩ tòa trang viên này cấu trúc tuy kỳ lạ nhưng thật ra người tinh mắt nhìn thấy là biết ngay, làm sao bằng được sự ảo diệu âm dương biến hóa, càn khôn đổi chỗ trên đảo Đào Hoa?
Ở đảo Đào Hoa, chỗ giam người là ở vị trí quẻ Lý Càn thượng Đoài hạ, lấy nghĩa câu Đạo quẻ Lý bằng phẳng, người kín đáo, trinh cát càng hiển hiện khí phái của chủ nhân. Hoàng Dung nghĩ thầm:
– Theo lối chạy của ngươi, một trăm năm cũng không tìm ra y.
Lúc ấy khom người xuống đất nhặt một cục đất ướt, thấy Mục Niệm Từ đang chạy qua lối rẽ, ngần ngừ không biết, bèn vê một viên đất ném về con đường bên trái, hạ giọng nói:
– Chạy qua bên ấy.
Rồi vọt người tới núp sau một đám cây hoa bên cạnh.
Mục Niệm Từ giật nảy mình, quay đầu nhìn thì không thấy bóng người, lập tức tuốt đao ra cầm ở tay, tung người vọt tới, công phu khinh công của Hoàng Dung và Quách Tĩnh cao hơn nàng nhiều, đã núp rồi thì làm sao nàng tìm được?
Mục Niệm Từ còn đang bàng hoàng, nghĩ thầm:
– Người này không biết có ý tốt hay xấu, nhưng mình đang tìm không ra đường, cứ theo lời y chỉ điểm mà thử xem.
Lúc ấy theo lời chạy về bên trái, mỗi khi tới lối rẽ lại có một viên đất ném tới chỉ rõ phương hướng, quanh co đi một hồi lâu, chợt nghe vù một tiếng, một viên đất từ xa bắn tới, ném lên cửa sổ một ngôi nhà nhỏ, trước mắt chợt hoa lên, co hai cái bóng đen lướt qua bên cạnh, trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Mục Niệm Từ trong lòng rúng động, chạy về phía ngôi nhà nhỏ, chỉ thấy trước cửa có hai đại hán ngã lăn dưới đất, mắt trợn trừng nhìn mình, tay vẫn cầm binh khí nhưng không động đậy gì được, rõ ràng đã bị người ta điểm huyệt.
Mục Niệm Từ thầm biết có người ngấm ngầm giúp đỡ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nghiêng tai nghe ngóng, trong nhà quả nhiên có tiếng thở. Nàng hạ giọng gọi:
– Khang ca, phải ngươi không?
Hoàn Nhan Khang đã sớm giật mình tỉnh dậy lúc người canh giữ ngã xuống, nghe giọng nói của Mục Niệm Từ, vừa sợ vừa mừng, vội nói:
– Ta đây.
Mục Niệm Từ cả mừng, trong bóng tối, theo âm thanh tiếng tới gần, nói:
– Tạ ơn trời đất, quả nhiên là ngươi ở đây, vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đi thôi.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Cô có mang bảo đao bảo kiếm theo không?
Mục Niệm Tư hỏi:
– Để làm gì?
Hoàn Nhan Khang khẽ động đậy, tiếng xiềng khóa bằng kim thiết trên tay chân khua lên. Mục Niệm Từ sờ một cái, trong lòng vô cùng hối hận, bực bội nói:
– Ngọn chuỷ thủ kia chém sắt như chém bùn, lẽ ra mình không nên đưa cho muội tử họ Hoàng.
Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh núp bên ngoài nghe hai người trò chuyện, cười thầm trong bụng:
– Để ngươi sốt ruột một lúc ta sẽ đưa chuỷ thủ cho ngươi.
Mục Niệm Từ vô cùng sốt ruột, nói:
– Ðể ta đi trộm chìa khóa.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Cô đừng đi, địch nhân trong trang rất lợi hại, cô đi vào chỗ nguy hiểm ắt sẽ thất thủ, chẳng có ích gì đâu.
Mục Niệm Từ nói:
– Vậy để ta dìu ngươi ra.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Họ dùng xích sắt khóa ta vào cột, dìu ra không được đâu.
Mục Niệm Từ sốt ruột ứa nước mắt, sụt sịt nói:
– Vậy làm sao bây giờ?
Hoàn Nhan Khang cười nói:
– Cô thân mật với ta là được.
Mục Niệm Từ dẫm chân nói:
– Người ta sốt ruột muốn chết, ngươi còn đùa giỡn.
Hoàn Nhan Khang hạ giọng cười nói:
– Ai đùa giỡn chứ? Đó là chính kinh đại sự đấy.
Mục Niệm Từ không đếm xỉa gì tới y, chỉ nghĩ cách cứu người. Hoàn Nhan Khang nói:
– Sao cô biết ta ở đây?
Mục Niệm Từ nói:
– Ta dọc đường vẫn theo ngươi mà.
Hoàn Nhan Khang trong lòng cảm động, nói:
– Cô dựa vào ta, ta sẽ nói cho cô nghe.
Mục Niệm Từ ngồi xuống chiếc chiếu trên đất, dựa vào lòng y.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Ta là Khâm sứ Đại Kim, chắc họ không dám tùy tiện làm hại. Chỉ là ta bị giam ở đây sẽ làm lỡ việc quân quốc đại sự mà phụ vương dặn dò, làm sao bây giờ? Muội tử, cô đi làm giúp ta một chuyện.
Mục Niệm Từ hỏi:
– Chuyện gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Cô cởi quả ấn vàng đeo trên cổ ta xuống.
Mục Niệm Từ đưa tay lên cổ y, mò được quả ấn bèn tháo dây đeo ra. Hoàn Nhan Khang nói:
– Ðây là ấn của Khâm sứ nước Đại Kim, cô đem mau tới phủ Lâm An, cầu kiến Sử Di Viễn Sử Thừa tướng triều Tống.
Mục Niệm Từ nói:
– Sử Thừa tướng à? Ta chỉ là một phụ nữ dân gian. Sử Thừa tướng đời nào chịu gặp ta?
Hoàn Nhan Khang cười nói:
– Y thấy quả ấn vàng này rồi thì chạy ra đón cô còn sợ chưa kịp kia. Cô nói với y rằng ta bị quần đạo ở Thái Hồ bắt đưa về đây nên không thể đích thân tới gặp y. Ta muốn y nhớ một việc: nếu sứ giả Mông Cổ tới Lâm An thì quyết không được gặp mặt, lập tức bắt chém ngay. Đây là mật chỉ của Thánh thượng nước Đại Kim, phải theo đó mà làm.
Mục Niệm Từ nói:
– Ðể làm gì thế?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Ðây là quân quốc đại sự, nói ra cô cũng không hiểu. Chỉ nói khẽ mấy câu ấy với Sử Thừa tướng thôi là cô đã làm cho ta một việc rất lớn rồi. Nếu sứ giả Mông Cổ đã tới Lâm An, gặp mặt vua tôi nhà Tống rồi thì rất bất lợi cho nước Đại Kim ta.
Mục Niệm Từ dịu dàng nói:
– Cái gì mà nước Đại Kim ta? Ta rõ ràng vẫn là con dân Đại Tống. Nếu ngươi không nói cho rõ thì ta không làm việc này cho ngươi đâu.
Hoàn Nhan Khang cười khẽ nói:
– Chẳng lẽ sắp tới cô không làm vương phi nước Đại Kim à?
Mục Niệm Từ đứng phắt dậy nói:
– Cha nuôi của ta là cha ruột của ngươi, ngươi rõ ràng là người Hán. Chẳng lẽ ngươi thật lòng muốn làm vương gia nước Đại Kim sao? Ta chỉ nghĩ.., chỉ nghĩ ngươi…
Hoàn Nhan Khang nói:
– Thế nào?
Mục Niệm Từ nói:
– Trước nay ta vẫn nghĩ ngươi là bậc nam nhi trí dũng song toàn, nghĩ ngươi giả làm tiểu vương gia ở nước Kim chẳng qua là chờ cơ hội giúp đỡ Đại Tống. Ngươi quả là nhận giặc làm cha thật sao?
Hoàn Nhan Khang nghe giọng nói của nàng thay đổi hẳn, cổ họng nghẹn ngào, rõ ràng vô cùng tức giận, lập tức im bặt không nói gì nữa. Mục Niệm Từ lại nói:
– Giang sơn gấm vóc Đại Tống đã bị người Kim chiếm hơn một nửa rồi, người Hán chúng ta bị người Kim cướp bóc chém giết, đè nén đánh đập, chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ tới sao? Ngươi.., ngươi.., tới đó lại không nói được nữa, ném quả ấn vàng xuống đất, ôm mặt chạy ra.
Hoàn Nhan Khang run giọng kêu lên:
– Muội tử, ta sai rồi, cô quay lại đi.
Mục Niệm Từ dừng chân, quay đầu nói:
– Cái gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Sau khi ta thoát thân rồi sẽ không làm Khâm sứ gì nữa, cũng không về nước Kim nữa. Ta theo cô ẩn cư làm ruộng, để khỏi hối hận về sau.
Mục Niệm Từ thở dài một hơi, ngẩn người không nói gì. Nàng sau khi tỷ võ với Hoàn Nhan Khang, một mảnh tình sâu, trong lòng đã coi y là anh hùng hào kiệt. Hoàn Nhan Khang không chịu nhận cha thì nàng nghĩ ắt có duyên cớ khác.
Y làm Khâm sứ nước Kim thì nàng lại nghĩ thay là nhất định y cần có địa vị cao để làm một việc đại sự oanh oanh liệt liệt, vì Đại Tống ra mặt anh hùng. Nào ngờ tất cả đều chỉ là nỗi si tâm vọng tưởng của nữ nhi, người này đời nào là anh hùng hào kiệt gì được chỉ là hạng vô sỉ tham đồ phú quý mà thôi.
Nàng nghĩ tới chỗ thương tâm, chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Hoàn Nhan Khang hạ giọng nói:
– Muội tử thế nào?
Mục Niệm Từ không đáp. Hoàn Nhan Khang nói:
– Mẹ ta nói nghĩa phụ của cô là cha ruột của ta. Ta chưa hỏi rõ thì hai người đã cùng qua đời, ta từ lúc ấy đến nay trong lòng vẫn áy náy. Chuyện thân thế to lớn này cũng không thể không làm cho rõ ràng.
Mục Niệm Từ trong lòng hơi được an ủi, nghĩ thầm:
– Y còn chưa rõ thân thế của mình, vậy cũng không thể trách y quá được.
Bèn nói:
– Chuyện ngươi cầm ấn vàng đi gặp Sử Thừa tướng thì khoan nói tới. Ta đi tìm muội tử họ Hoàng lấy chuỷ thủ tới cứu ngươi đã.
Hoàng Dung vốn đã định trả ngọn chuỷ thủ cho nàng, nhưng nghe Hoàn Nhan Khang nói thế, giận y mưu đồ đại sự cho nước Kim, nghĩ thầm:
– Cha mình rất hận người Kim, cứ để y chịu khổ thêm vài ngày ở đây sẽ tính.
Hoàn Nhan Khang vội hỏi:
– Đường đi trong trang viện này vô cùng cổ quái, làm sao cô nhận ra được?
Mục Niệm Từ nói:
– May có hai vị cao nhân ngấm ngầm chỉ điểm, nhưng không biết là ai. Họ thủy chung vẫn không chịu ra mặt.
Hoàn Nhan Khang trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Muội tử, lần sau cô tới đây chỉ sợ bị cao thủ trong trang phát giác Nếu quả thật cô muốn cứu ta, thì đi tìm cho ta một người.
Mục Niệm Từ dịu dàng nói:
– Nhưng ta không đi tìm Thừa tướng sống. Thừa tướng chết gì đó đâu.
Hoàn Nhan Khang vội nói:
– Không phải Thừa tướng, mà là sư phụ ta.
Mục Niệm Từ a một tiếng. Hoàn Nhan Khang nói:
– Ngươi cởi chiếc đai lưng của ta, dùng đao khắc lên kim hoàn trên đó mười ba chữ Hoàn Nhan Khang gặp nạn ở Quy Vân trang phía tây Thái Hồ, tới một ngọn núi hoang cách Tô Châu ba mươi dặm về phía bắc, thấy chín cái đầu lâu chất thành một đống, trên một giữa ba dưới năm thì đặt chiếc đai lưng này lên cái đầu lâu trên cùng.
Mục Niệm Từ càng nghe càng ngạc nhiên, hỏi:
– Để làm gì chứ?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Sư phụ ta mù cả hai mắt, bà mò được chữ khắc trên kim hoàn thì sẽ tới cứu ta. Vì vậy những chữ ấy phải khắc cho sâu.
Mục Niệm Từ nói:
– Sư phụ ngươi không phải là Trường Xuân tử Khưu đạo trưởng sao? Y hai mắt đều mù à?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Không phải đạo nhân họ Khưu mà là một vị sư phụ khác của ta. Cô đặt chiếc đai lưng xuống đó rồi thì không được ở lại, phải rời khỏi nơi đó ngay. Sư phụ ta tính tình kỳ quái, nếu phát giác cạnh đống đầu lâu có người thì không chừng sẽ làm cô bị thương. Bà ta võ công cực cao. Ắt có thể cứu ta thoát nạn. Cô cứ chờ ta ớ trước đạo quán Huyền Diệu tại Tô Châu là được.
Mục Niệm Từ nói:
– Ngươi phải lập thệ là quyết sẽ không tiếp tục nhận giặc là cha, bán nước hại dân nữa.
Hoàn Nhan Khang có vẻ không vui, nói:
– Ta đã rõ mọi việc rồi thì tự nhiên sẽ theo lương tâm mà hành sự. Bây giờ cô bắt ta lập thệ thì có tác dụng gì? Cô không chịu đi cầu cứu giúp ta thì cũng tùy cô thôi.
Mục Niệm Từ nói:
– Ðược! Ta đi báo tin cho ngươi.
Rồi bước tới cởi chiếc đai lưng của y.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Muội tử, cô định đi à? Qua đây với ta một lúc.
Mục Niệm Từ nói:
– Không!
Rồi đứng lên bước thẳng ra cửa. Hoàn Nhan Khang nói:
– Chỉ sợ sư phụ tới cứu không kịp, họ giết ta trước rồi, vậy thì ta vĩnh viễn không còn được gặp cô nữa.
Mục Niệm Từ chợt mềm lòng, thở dài một tiếng, bước lại bên cạnh ngã vào lòng y, để y hôn lên mặt mấy cái chợt chém đinh chặt sắt nói:
– Sắp tới nếu ngươi không làm người tốt ta cũng không còn cách nào, chỉ trách ta mệnh bạc, chỉ có cách chết trước mặt ngươi thôi.
Hoàn Nhan Khang người đẹp trong vòng tay, chỉ nghĩ ôn tồn với nàng một lúc, nói những lời thân tình say đắm, có quá nửa sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý, rốt lại sẽ đồng ý đem kim ấn đi gặp Sử Thừa tướng, cảm thấy thân hình nàng run lên, hơi thở gấp gáp, rõ ràng xúc động tâm tình, không ngờ nàng lại nói ra câu ấy chỉ ngớ người một lúc. Mục Niệm Từ đã rời khỏi vòng tay y, bước ra ngoài cửa.
Lúc trở ra Hoàng Dung lại chỉ đường cho nàng như trước. Mục Niệm Từ chạy tới cạnh tường rào, khẽ kêu lên:
– Tiền bối đã không chịu ra mặt, tiểu nữ chỉ biết nhìn lên trời lạy tạ ơn đức,.
Nói xong quỳ xuống đất dập đầu ba cái. Chỉ nghe một tiếng cười trong vắt một giọng nói trong trẻo vang lên:
– Ái chà, thế này thì không dám đâu!
Bèn ngẩng đầu lên, chỉ thấy sao sáng đầy trời, bóng hoa rợp đất, nào thấy nửa bóng người?
Mục Niệm Từ vô cùng kỳ quái, nghe thanh âm thì giống hệt Hoàng Dung, nhưng nghĩ làm sao mà nàng có mặt ở đây, lại làm sao biết được đường đi rắc rối kỳ lạ trong trang? Dọc đường suy nghĩ nhưng thủy chung vẫn không hiểu, đi khỏi trang viện hơn mười dặm, ghé vào nằm ngủ dưới một cây đại thụ, chờ đến khi trời sáng hẳn thì lên thuyền qua Thái Hồ tìm tới Tô Châu.
Tô Châu là đất phồn hoa vùng đông nam, tuy không sánh được với kinh thành Hàng Châu nhưng cũng gấm lụa đầy, thành, ánh hoa ngập đất. Vua tôi Nam Tống yên ổn tạm bợ ở nửa mảnh giang sơn vùng Giang Nam, quên cả nồi khổ của trăm họ rên xiết dưới vó ngựa sắt của người Kim ở phía bắc. Tô Hàng vốn là nơi giàu có, có câu Trên trời có thiên đàng, dưới đất có Tô Hàng, lúc ấy tiền bạc thuế má từ vùng Hoài Hà trở xuống phía nam đều tập trung ở đó, nên hai châu Tô Hàng lầu gác đẹp đẽ, nhân vật đông đúc, thành trấn trong thiên hạ không đâu sánh bằng.

VN88

Viết một bình luận