VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 13-18

Một người vọt vào sảnh vung chưởng đánh tới Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc chợt thấy có một luồng chưởng phong mạnh mẽ xô tới trước ngực vội nghiêng người tránh qua nhưng đã bị chưởng phong quét trúng, thân hình loạng choạng hai cái, lui lại hai bước, bất giác ngấm ngầm hoảng sợ:
– Từ khi rời Tây vực đến nay đã liên tiếp gặp nhiều cao thủ, nhưng người này là ai mà lại có công lực như thế?
Định thần nhìn kỹ, lại càng kinh ngạc, chỉ thấy người đứng giữa y và Lê Sinh chính là gã thiếu niên Quách Tỉnh đã gặp trong tiệc ở Triệu vương phủ. Người này võ công bình thường, tại sao một chưởng mới rồi lại trầm mãnh tới mức ấy? Chỉ nghe y nói:
– Ngươi làm ác đã nhiều, không chịu hối cải, lại muốn đả thương người tốt, đúng là không coi hảo hán trong thiên hạ ra gì phải không?
Âu Dương Khắc nghĩ thầm một chưởng mới rồi chẳng qua chỉ là mạnh mẽ chứ đâu coi y ra gì, nghiêng đầu nhìn xéo, cười nói:
– Ngươi cũng là hảo hán trong thiên hạ à?
Quách Tỉnh nói:
– Ta không dám xưng hai chữ hảo hán, chỉ là lớn mật muốn khuyên ngươi một câu là nên thả Trình đại tiểu thư ra, mình thì sớm trở về Tây vực đi.
Âu Dương Khắc cười nói:
– Nếu ta không nghe lời khuyên của tiểu bằng hữu ngươi thì sao?
Quách Tỉnh còn chưa trả lời, Hoàng Dung đã từ ngoài cửa sổ kêu lên:
– Tỉnh ca ca, đánh y đi?
Âu Dương Khắc nghe thanh âm Hoàng Dung, lập tức tâm thần bay bổng, cười nói:
– Hoàng cô nương, cô muốn ta thả Trình đại tiểu thư, chuyện đó cũng không khó, chỉ cần cô chịu đi theo ta thì không những Trình đại tiểu thư mà ngay cả các cô gái bên cạnh ta cũng thả ra hết, mà ta còn đáp ứng với cô là từ nay về sau sẽ không tìm cô gái nào khác nữa, vậy được không?
Hoàng Dung vọt vào sảnh cười nói:
– Vậy thì tốt ìắm, chúng ta tới Tây vực chơi, kể cũng không tệ. Tỉnh ca ca, ngươi nói có đúng không?
Âu Dương Khắc lắc đầu cười nói:
– Ta chỉ muốn cô đi với ta, dắt thằng tiểu tử thối tha này theo làm gì?
Hoàng Dung cả giận, lật tay một cái quát:
– Ngươi chửi y à? Ngươi mới thối tha đấy!
Âu Dương Khắc thấy Hoàng Dung rảo bước tới gần, vừa cười vừa nói, xinh đẹp không ai bằng, lại mang ba phần ngây thơ, càng thêm kiều diễm, đã sớm thần hồn phiêu đãng, nào ngờ nàng lại đột nhiên trở mặt. Lúc ấy hoàn toàn không đề phòng, mà nàng sử dụng lại là chiêu số tinh diệu trong Lạc anh thần kiếm chưởng, chát một tiếng, má trái đã trúng chưởng, Hoàng Dung công lực không thâm hậu, chưa đến nỗi làm y bị thương, tuy nhiên cũng đã đánh y đau rát cả mặt.
Âu Dương Khắc phì một tiếng, tay trái đột nhiên vươn ra chụp vào ngực nàng. Hoàng Dung không né không lui, song quyền đánh thẳng xuống đầu y. Âu Dương Khắc là kẻ hiếu sắc, thấy nàng không tránh, trong lòng cả mừng liều mạng giơ đầu chịu hai quyền của nàng, cũng muốn chạm vào ngực nàng một cái, nào ngờ ngón tay vừa mới chạm tới áo nàng, chợt thấy hơi đau nhói, lúc ấy mới hoảng sợ:
– A, y thị mặc Nhuyễn vị giáp.
May mà y chỉ có ý khinh bạc, hoàn toàn không muốn đả thương người nên cái chụp ấy chưa dùng kình lực, vội giơ tay gạt song quyền của nàng. Hoàng Dung cười nói:
– Ngươi đánh nhau với ta thì không tiện, chỉ có ta đánh ngươi, chứ ngươi thì không đánh ta được.
Âu Dương Khắc tim ngứa khó gãi, đột nhiên trút giận qua Quách Tỉnh, nghĩ thầm:
– Trước tiên cứ giết thằng tiểu tử này cho ngươi hết lưu luyến y.
Mắt đang nhìn Hoàng Dung, đột nhiên phóng chân đá về phía sau, ngọn cước đập mạnh vào ngực Quách Tỉnh. Một cước này đã nhanh lại ác, âm độc dị thường, chính là tuyệt kỹ gia truyền của Tây độc Âu Dương Phong, đối phương khó tránh khó đo, chỉ cần trúng cước là lập tức phủ tạng vo nát. Quách Tỉnh tránh không kịp, vội xoay người lật tay chém mạnh xuống, chỉ nghe bùng một tiếng, Quách Tỉnh mông bị trúng cước, Âu Dương Khắc thì chân bị trúng chưởng, hai người đều đau thấu xương, cùng xoay người lại trừng mắt nhìn nhau rồi lập tức nhảy xổ vào nhau.
Các cao thủ trong Cái bang đều cảm thấy kinh ngạc:
– Chưởng này rõ ràng là tuyệt kỹ Thần long bái vĩ hộ mạng của Lê lão, sao thiếu niên này cũng biết? vả lại y ra tay vừa nhanh vừa mạnh, dường như còn hơn cả Lê lão?
Lúc ấy người Cái bang đã đo Lê Sinh lên đứng qua một bên. Y thấy Quách Tỉnh chưởng lực trầm mãnh, chiêu số tinh diệu, y chỉ biết chiêu Thần long bãi vĩ, thấy chưởng pháp của Quách Tỉnh đều gần với quyền lý của chiêu ấy, bất giác kinh ngạc nghĩ thầm:
– Hàng long thập bát chưởng là tuyệt kỹ bí mật của Hồng bang chủ, mình không tiếc tính mạng lập được công lớn cho bản bang ông mới truyền cho mình một chưởng coi như trọng thưởng, gã thiếu niên này học được ở đâu cả mười tám chưởng ấy thế?
Âu Dương Khắc trên tay đối chiêu với Quách Tỉnh, trong lòng thì thầm khen ngợi:
– Tại sao mới có hai tháng mà võ công của gã tiểu tử này đột nhiên tiến bộ như vậy?
Trong chớp mắt hai người đã đánh hơn bốn mươi chiêu, Quách Tỉnh đã đánh đi đánh lại mấy lượt mười lăm chiêu Hàng long thập bát chưởng, cũng đủ tự bảo vệ nhưng Âu Dương Khắc võ công hơn y rất nhiều, muốn thủ thắng thì không được. Lại đánh hơn mười chiêu, Âu Dương Khắc quyền pháp đột nhiên thay đổi luồn trước nhảy sau, dương đông kích tây, thân pháp vô cùng mau lẹ. Quách Tỉnh một chiêu đo không kịp bị đá trúng một cước, lập tức bước chân loạng choạng, may mà võ công của y chủ yếu là trên tay chưởng, lúc ấy bèn đem mười lăm chưởng đánh từ chiêu cuối lên chiêu đầu, đổi ngược trật tự. Âu Dương Khắc thấy chưởng pháp của y điên đảo, nhất thời không dám vào gần, nghĩ là cứ đánh thêm vài mươi chiêu, hiểu được đại lược chỗ biến hóa trong chưởng pháp của y rồi sẽ nhân sơ hở tấn công.
Quách Tỉnh đánh hết từ chiêu cuối tới chiêu đầu một lượt, lại từ chiêu đầu đánh tới chiêu cuối. Chiêu thứ mười lăm là Kiến long tại điền đánh ra xong, nếu tiếp vào chiêu thứ nhất là Kháng long hữu hối, nếu từ dưới đánh lên thì là đánh lại chiêu Kiến long tại điền. Y đầu óc chậm chạp, nghĩ thầm:
– Nên từ chiêu đầu đánh xuống hay tiếp tục từ chiêu cuối đánh lên?
Chính trong lúc ngần ngừ ấy, Âu Dương Khắc đã lập tức nhìn thấy chỗ sơ hở, vươn tay đập vào vai y một chưởng.
Quách Tỉnh tư thế bất lợi, bất kể dùng chiêu nào trong mười lăm chưởng cũng không đón đỡ được, thuận thế lật tay lại đập xuống cánh tay đối phương. Chiêu này là y trong lúc nguy cấp đánh bừa chứ chẳng có chưởng pháp đường lối gì cả.
Âu Dương Khắc đã thấy rõ chưởng pháp của y, quyết không ngờ đối phương lại bất ngờ đánh ra chiêu mới, một chưởng ấy lại chát một tiếng đánh trúng vào cổ tay. Âu Dương Khắc giật nảy mình nhảy lùi về phía. Sau, co duỗi cánh tay mấy lần, may mà tuy đau buốt nhưng cổ tay vẫn chưa bị gãy.
Quách Tỉnh công bừa đánh bậy mà lại thành công, nghĩ thầm:
– Mình bây giờ sau vai, đùi trái, sườn phải vẫn còn bị hở, cứ đánh thêm hai chưởng để bảo vệ những chỗ ấy.
Vừa nghĩ xong Âu Dương Khắc lại đã đánh tới. Quách Tỉnh đầu óc chậm chạp, cho dù suy nghĩ mười ngày nửa tháng cũng không sáng chế được nửa chiêu thức mới, huống chi đang lúc đánh nhau kịch liệt làm sao có thể nghiền ngẫm, cứ theo đường lối Hàng long chưởng pháp đúng bài bản đánh ra ba chưởng giữ kín sau vai, đùi trái, sườn phải.
Âu Dương Khắc ngấm ngầm kêu khổ:
– Chưởng pháp của y vốn có hạn, kéo dài thêm thời gian thì nhất định có thể thắng y, tại sao đột nhiên lại thêm ra được ba chưởng này?
Y không biết ba chiêu ấy của Quách Tỉnh thật ra hoàn toàn vô dụng, chỉ là trước đó đã bị đánh trúng cổ tay nên không dám xông bừa vào nữa, chợt xoay chuyển ý nghĩ:
– Phải rồi, chưởng này y còn chưa học tới nơi tới chốn nên lúc đầu không sử dụng.
Y đột nhiên phi thân vọt lên, tay trái ra thế cầm nã chụp xuống đỉnh đầu Quách Tỉnh, chân phải phóng ra đá thẳng vào sườn trái y.
Ba chưởng của Quách Tỉnh tự sáng chế ra rốt lại không ích lợi gì, đột nhiên thấy địch nhân toàn lực tấn công vào chỗ sơ hở, trong lòng nhất thời khiếp sợ, một chưởng vừa đánh được nửa đường lập tức rút lại, nghiêng người tránh qua một cước của y.
Hoàng Dung kêu thầm không hay, xoay chuyển ý nghĩ nhanh như chớp:
– Lâm địch mà do dự là điều đại kỵ của võ học, Tỉnh ca ca một chưởng ấy cứ đánh bừa ra cũng xong, nếu không đả thương được đối phương cũng đủ tự bảo vệ, bây giờ lại đột nhiên thu chưởng lui lại, chỗ hở càng lớn.
Nhìn thấy Âu Dương Khắc một cước ấy dùng đủ mười thành công lực, Quách Tỉnh thế đã không sao giải cứu, lập tức giang thẳng tay phải một cái, bảy tám mũi cương châm phóng mau ra.
Âu Dương Khắc rút chiếc quạt cắm sau gáy ra, chiếc quạt vừa vào tay đã xòe ra, vung nhẹ hai cái đo hết mấy ngọn cương châm, một cước phóng ra vẫn không hể vì thế mà chậm lại, đã thấy phát cước ấy nhất định có thể đá Quách Tỉnh ngã lăn xuống đất, chợt thấy bắp chân tê rần, đã bị một vật đánh trúng vào huyệt đạo, cước ấy tuy vẫn đá trúng đối phương, nhưng không còn chút kình lực nào nữa. Âu Dương Khắc sau lúc kinh hoảng, lập tức nhảy lùi ra quát lên:
– Bọn chuột dám ám toán công tử gia, có giỏi thì ra đây… .
Câu nói chưa dứt, đột nhiên trên đỉnh đầu y có tiếng gió khẽ vang lên, đang định né tránh, nhưng vật kia sa xuống rất mau, không biết thế nào trong miệng đã có thêm một vật, lập tức trong miệng thấy tanh tưởi, vừa giận vừa sợ, vội nhổ ra thì là một cái xương gà. Âu Dương Khắc hoảng sợ ngẩng lên nhìn, chỉ thấy trên xà nhà có một đám bụi rơi xuống chụp lên đầu, vội nhảy tránh qua bên cạnh, bụp một tiếng, trong miệng lại thêm một cái xương gà. Lần này lại là một cái xương chân gà đánh trúng miệng khiến y thấy răng lợi đau ê ẩm.
Âu Dương Khắc đang bừng bừng lửa giận thì thấy trên xà nhà có bóng người chớp lên, lập tức phi thân nhảy lên phát chưởng lăng không đánh vào bóng người ấy. Đột nhiên lại thấy trong tay có thêm một vật lập tức co ngón tay chụp lấy, rơi xuống đất đưa ra nhìn lại đàng tức giận hoảng sợ, chính là hai cái bàn chân gà đã bị nhai nát, chỉ nghe trên xà nhà có tiếng người hô hô cười rộ, nói:
– Thâu kê mô cẩu quyền của lão khiếu hóa ra sao?
Hoàng Dung và Quách Tỉnh vừa nghe thấy giọng nói ấy trong lòng cả mừng cùng kêu lên:
– Thất Công!
Mọi người đều ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hồng Thất Công ngồi trên xà nhà, hai chân đong đưa, tay cầm nửa con gà, đang vừa nhai vừa nuốt. Bang chúng Cái bang nhất tề khom lưng làm lễ, đồng thanh nói:
– Chào bang chủ! Lão nhân gia người khỏe chứ?
Âu Dương Khắc nhìn thấy y lạnh buốt nửa người, nghĩ thầm:
– Người này liên tiếp ném hai cái xương gà vào liệng mình, nếu không ném xương gà mà là phóng ám khí thì bây giờ mình đã mất mạng rồi. Hảo hán không chịu thiệt trước, thì còn may mắn.
Liền khom lưng vâng dạ, nói:
– Lại được gặp Hồng lão bá ở đây. Tiểu điệt xin dập đầu lạy lão nhân gia, miệng nói dập đầu nhưng đầu gối thì không hề khuỵu xuống.
Hồng Thất Công nhai thịt gà ngồm ngoàm nói:
– Ngươi còn chưa về Tây vực sao? Còn ở đây làm chuyện bậy bạ, định chôn cái mạng nhỏ của ngươi ở Trung nguyên à?
Âu Dương Khắc nói:
– Trung nguyên cũng chỉ có lão thế bá là anh hùng vô địch. Chỉ cần lão thế bá thủ hạ lưu tình, không cậy lớn hiếp nhỏ làm khó vãn bối thì cái mạng nhỏ của tiểu diệt có thể giữ được. Gia thúc từng dặn tiểu diệt là gặp Hồng thế bá thì phải cung kính, lão nhân gia người tự trọng thân phận, quyết không động thủ với vãn bối đến nỗi làm mất oai danh, để thiên hạ chê cười.
Hồng Thất Công hô hô cười lớn, nói:
– Ngươi dùng lời nói vuốt ve ta để lão khiếu hóa không tiện động thủ với ngươi, nhưng những người có thể giết được ngươi ở Trung nguyên rất đông, cũng chưa chắc lão khiếu hóa không ra tay thì không xong đâu. Mới rồi nghe ý tứ trong lời ngươi thì rất khinh bỉ Thâu kê mô cẩu quyền, Yếu phạn tróc xà chưởng của ta, có phải thế không?
Âu Dương Khắc vội nói:
– Tiểu diệt quả thật không biết Lê lão anh hùng đây là môn hạ của lão thế bá, nên ngông cuồng nói bậy, xin thế bá và vị lão anh hùng đây thứ tội.
Hồng Thất Công nhảy xuống đất, nói:
– Ngươi gọi y là anh hùng nhưng y đánh không lại ngươi, vậy thì ngươi càng là đại anh hùng rồi, hô hô, không sợ là kiêu căng quá sao?
Âu Dương Khắc rất tức tối, chỉ vì biết võ công của mình còn kém y rất xa, không dám mở miệng trả treo, chỉ đành nén giận không dám lên tiếng. Hồng Thất Công nói:
– Ngươi cậy võ công lão Độc vật truyền thụ định hoành hành ở Trung nguyên, hừ hừ, lão khiếu hóa chưa chết thì không tha ngươi đâu.
Âu Dương Khắc nói:
– Thế bá nổi tiếng ngang với gia thúc, vãn bối chỉ còn cách hết sức theo lời thế bá sai bảo.
Hồng Thất Công nói:
– Được lắm, ngươi nói ta cậy lớn hiếp nhỏ, lấn lướt bọn hậu bối nhà ngươi chứ gì?
Âu Dương Khắc không đáp, kể như mặc nhận.
Hồng Thất Công nói:
– Thủ hạ của lão khiếu hóa có ăn mày lớn, ăn mày nhỏ, ăn mày không lớn không nhỏ trong một bang lớn, nhưng đều không phải là đồ đệ của ta, họ Lê này chỉ học được của ta một chiêu công phu thô thiển, làm sao tính là truyền nhân của ta được? Y sử dụng quyền pháp Tiêu dao du chưa thành thục, nhưng không phải là lão khiếu hóa truyền thụ. Ngươi coi thường Thâu kê mô cẩu quyền của ta, hừ hừ, nếu lão khiếu hóa thực sự truyền cho một người, thì chưa chắc đã không hơn ngươi.
Âu Dương Khắc nói:
– Cái đó tự nhiên. Truyền nhân của lão thế bá nhất định giỏi hơn tiểu điệt nhiều. Chỉ có điều lão nhân gia người võ công rất cao, đồ đệ của người học được một phần bản lĩnh của người e không phải dễ.
Hồng Thất Công nói:
– Ngươi ngoài miệng nói dễ nghe lắm, chứ trong lòng nhất định đang chửi ta đấy.
Âu Dương Khắc nói:
– Tiểu diệt không dám.
Hoàng Dung chen vào:
– Thất Công, người đừng tin y bịa đặt, y trong lòng mắng người, mà còn mắng rất tàn tệ. Y mắng người võ công tuy không kém nhưng chỉ biết sử dụng một mình, không biết dạy đồ đệ, dạy đi dạy lại chỉ dạy được mấy chiêu gà lẻ chó nát, chẳng ai học được trọn vẹn.
Hồng Thất Công trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ một tiếng nói:
– Con nhóc, lại nói khích ta à.
Rồi quay lại nói:
– Hay đấy, thằng tiểu tử này dám lớn mật chửi ta:
Vươn tay ra một cái đã nhanh như chớp đoạt được chiếc quạt trong tay Âu Dương Khắc, xòe ra thấy một mặt vẽ mấy đóa hoa mẫu đơn, đề hai chữ Từ Hy. Y cũng không biết Từ Hy là đại gia thời Bắc Tống, tuy thấy mấy đóa mẫu đơn vẽ rất tươi đẹp như thật, vẫn nói:
– Không đẹp!
Mặt kia của chiếc quạt viết mấy hàng chữ, dòng lạc khoản đề năm chữ Thiếu chủ Bạch Đà sơn, là Âu Dương Khắc tự tay viết. Hồng Thất Công hỏi Hoàng Dung:
– Mấy chữ này viết thế nào?
Hoàng Dung nhướng mày nói:
– Đầy vẻ tục khí. Có điều chắc y cũng không biết viết chữ, nhất định là nhờ triều phụng ở Đồng Nhân đường viết giúp thôi.
Âu Dương Khắc phong lưu tự đắc, tự phụ mình văn võ kiêm toàn, nghe Hoàng Dung nói thế vô cùng tức giận, liếc xéo nàng một cái, nhưng dưới ánh đèn chỉ thấy nàng đầu mày cuối mắt như cười mà không phải cười, xinh đẹp duyên dáng, bất giác ngẩn người.
Hồng Thất Công đưa chiếc quạt trong tay lên chùi chùi vào mép mấy cái. Y mới ăn thịt gà, môi mép dính đầy dầu mo, chùi vào thì chữ viết tranh vẽ trên quạt tự nhiên đều bị lem luốc, kế đó thuận tay vò một cái vo cái quạt thành một nắm ném luôn xuống đất như người ta vứt một tờ giấy nháp. Người ngoài không để ý chứ Âu Dương Khắc biết cái quạt của mình nan đúc bằng sắt mà y lại tiện tay vo lại thành một nắm thì kình lực trên tay quả thật không phải tầm thường, lúc ấy càng thêm hoảng sợ.
Hồng Thất Công nói:
– Nếu ta đích thân động thủ thì ngươi chết cũng không tâm phục, ta sẽ thu một tên đồ đệ đánh nhau với ngươi.
Âu Dương Khắc chỉ Quách Tỉnh hỏi:
– Vị thế huynh này mới đấu với tiểu điệt vài mươi chiêu, nếu thế bá không xuất thủ thì tiểu diệt đã may mắn chiếm được thượng phong rồi. Quách thế huynh, ngươi chưa thắng ta phải không?
Quách Tỉnh lắc đầu nói:
– Ta đánh không lại ngươi.
Âu Dương Khắc vô cùng đắc ý.
Hồng Thất Công ngẩng đầu lên trời cười lớn, nói:
– Tỉnh nhi, ngươi là đồ đệ của ta sao?
Quách Tỉnh nhớ tới hôm trước dập đầu lạy Hồng Thất Công mà y nhất định dập đầu lạy trả, vội nói:
– Vãn bối không có phúc làm đồ đệ của lão nhân gia người.
Hồng Thất Công nói với Âu Dương Khắc:
– Nghe rõ chưa hả?
Âu Dương Khắc trong lòng rất ngạc nhiên:
– Lão ăn mày nói thế nhất định không phải là lừa dối, vậy thì chưởng pháp tinh diệu của gã tiểu tử này là học được ở đâu nhỉ?
Hồng Thất Công nói với Quách Tỉnh:
– Nếu ta không nhận ngươi làm đồ đệ thì con nhóc kia nhất định không nản lòng, giở đủ quỷ kế ra, rốt lại cũng ép ta phải nhận ngươi làm đồ đệ mới thôi. Lão khiếu hóa không thể phiền phức lằng nhằng với đám tiểu cô nương mãi được, chịu thua cho rồi, bây giờ ta nhận ngươi làm đồ đệ.

Quách Tỉnh cả mừng vội lạy rạp xuống đất, dập đầu bình bình mấy cái, miệng nói:
– Sư phụ!
Hôm trước ở Quy vân trang y đã kể lại cho sáu vị sư phụ nghe việc Hồng Thất Công dạy y Hàng long thập bát chưởng, Giang Nam lục quái vô cùng mừng rở, đều nói đáng tiếc là vị cao nhân võ lâm kia tính tình kỳ quái không chịu nhận y làm đồ đệ, dặn y ngày sau nếu thấy Hồng Thất Công có ý muốn nhận đồ đệ thì cứ lập tức bái sư.

VN88

Viết một bình luận