VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 13-18

Hai người xoay người lại, cúi đầu xem tranh.

Nguyên là Hoàn Nhan Khang không biết thủy tính thuyền chìm xuống hồ, một thân võ nghệ đành bỏ phí, chỉ uống vài ngụm nước đã ngất đi, khi tỉnh lại thì tay chân đã bị trói chặt. Khi áp giải vào trang viện. Lục Quán Anh ra lệnh giải tới thẩm vấn. Hoàn Nhan Khang thấy thanh cương đao nảy giờ vẫn kề sau cổ đã rút ra, lập tức ngầm vận nội kình, thủ trảo bấu vào dây trói trên người, quát lớn một tiếng, dùng công phu Cửu âm bạch cốt trảo lập tức bứt hết dây trói. Mọi người cả kinh xông vào, bị y vung quyền phát chưởng đánh ngã hai người. Hoàn Nhan Khang cướp đường định chạy, nào ngờ đường đi trong Quy Vân trang đều xây dựng theo kỳ môn bát quái nếu không có người trong trang dẫn đường, lại không hiểu về kỳ môn sinh khắc thì đừng hòng ra được. Hoàn Nhan Khang hoảng hốt không lựa đường, lại xông vào thư phòng của Lục trang chủ. Lục Quán Anh tuy thấy y bứt hết dây trói nhưng biết y không thể chạy thoát, cũng không coi ra gì, chỉ là đang đuổi tới lại thấy y xông vào thư phòng lại sợ y làm cha mình bị thương, vội sấn vào đứng chắn ngang trước mặt cha. Các trại chủ Thái Hồ ở phía sau chặn kín cửa.
Hoàn Nhan Khang không ngờ chạy vào tuyệt địa, chỉ mặt Lục Quán Anh mắng:
– Quân cường đạo, các ngươi thi hành ngụy kế, đục chìm thuyền bè, không sợ hảo hán giang hồ cười sao?
Lục Quán Anh hô hô cười lớn nói:
– Ngươi là vương tử nước Kim thì nói hai chữ giang hồ với hào kiệt lục lâm bọn ta làm gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Ta ở Bắc Kinh từ lâu đã nghe đại danh hào khách Giang Nam, cứ cho rằng đều là bậc hảo nam tử quang minh lỗi lạc, hừ hừ, hôm nay vừa gặp thì té ra.., ha ha, có thể nói là chỉ có hư danh!
Lục Quán Anh tức giận nói:
– Cái gì?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Chẳng qua chỉ là một bọn tiểu nhân cậy đông thủ thắng mà thôi?
Lục Quán Anh cười nhạt nói:
– Nếu đơn đả độc đấu mà thắng ngươi thì ngươi sẽ chết mà không oán chứ gì?
Hoàn Nhan Khang câu mới rồi vốn dùng kế khích tướng, đúng là muốn dụ y nói ra câu ấy, lập tức nói ngay:
– Trong Quy Vân trang chỉ cần có ai dùng công phu chân thực đánh thắng được ta, ta sẽ bó tay chịu trói, muốn giết muốn mổ cũng không nói tới hai câu, nhưng không biết có vị nào ra tứ giáo không?
Nói xong đưa mắt quét qua mọi người một vòng, hai tay chắp sau lưng, hà hà cười nhạt, thần thái vô cùng ngạo nghễ.
Câu nói vừa dứt. Kim đầu ngao Thạch trại chủ ở Mạc Ly phong trên Thái Hồ phía sau tức giận quát:
– Lão tử bắt con rùa đen giặc Phiên nhà ngươi thì sao?
Rồi sấn vào thư phòng, song quyền ra chiêu Chung cổ tề minh đánh vào huyệt Thái dương Hoàn Nhan Khang. Hoàn Nhan Khang thân hình hơi nghiêng đi song quyền trượt qua, tay phải lật lại chụp vào hậu tâm của y nhả kình, tấm thân to béo của y bay luôn vào đám người đứng ở cửa phía sau.
Lục Quán Anh thấy y xuất thủ mau lẹ tàn độc, trong lòng thầm run sợ, biết các trại chủ không ai chống được, quát:
– Quả nhiên là hảo công phu, để ta tới học vài chiêu. Chúng ta ra ngoài sảnh.
Y thấy đối phương là kình địch lớn, sợ lúc kịch đấu quyền phong chưởng lực sẽ đụng tới cha và hai người khách, ba người không biết võ công, không khéo sẽ bị thương.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Tỷ võ so tài ở đâu cũng thế, cứ đánh ở đây có sao đâu? Xin trại chủ cứ ra chiêu?
Ý ở sau lời là:
– Bất quá chỉ ba chiêu hai thức thì ta sẽ đánh ngã ngươi, cần gì phải đổi qua giao đấu chỗ khác.
Lục Quán Anh thầm nổi giận, nói:
– Ðược, ngươi là khách, mời ra chiêu đi.
Hoàn Nhan Khang chưởng trái vung hờ một cái, chưởng phải đã vỗ vào ngực Lục Quán Anh, mở cửa thấy núi, xuất thủ đã dùng Cửu âm bạch cốt trảo tấn công vào chỗ yếu hại của địch nhân. Lục Quán Anh thầm hoảng sợ:
– Thằng tiểu tử vô lễ phải cho ngươi biết sự lợi hại của thiếu trang chủ. Hơi hóp ngực lại, cũng không lủi tránh, quyền phải đập thẳng tới khuỷu tay đối phương, hai ngón tay trái chìa ra phóng vào mắt đối phương.
Hoàn Nhan Khang thấy y ra đòn rất mau, trong lòng rúng động nghĩ thầm:
– Không ngờ chốn thảo mãng này lại nảy sinh được loại nhân vật như thế, vội lui lại nửa bước, cổ tay lật mau lại dùng Cầm nã thủ chụp cánh tay địch nhân. Lục Quán Anh vặn lưng qua bên trái, hài tay khua một vòng, hổ khẩu đối nhau, chính là thế Hoài trung bão nguyệt. Hoàn Nhan Khang thấy y xuất thủ cao cường, không dám khinh địch nữa, lập tức tập trung tinh thần, dùng chưởng pháp phái Toàn Chân mà Khưu Xử Cơ truyền thụ tấn công.
Lục Quán Anh là đệ tử đắc ý của Khô Mộc đại sư trụ trì chùa Vân Thê phủ Lâm An, tinh thông quyền pháp ngoại gia của Tiên Hà môn, là một bàng chi của phái Thiếu Lâm ở Tung Sơn Hà Nam, cũng là võ học chính tông, lúc ấy gặp cường địch, lập tức cẩn thận chú ý, thấy chiêu chiết chiêu, gặp thế phá thế. Y biết công phu trên thủ trảo của Hoàn Nhan Khang lợi hại, quyết không để thủ trảo của y chạm vào người, hai tay giữ kín môn hộ, chỉ thấy đối phương sơ hở là lập tức phóng cước tấn công. Quyền thuật ngoại gia có câu Quyền đánh ba phần, cước đá bảy phần, lại có câu: Tay là hai cánh cửa, toàn nhờ cước đá người. Võ nghệ của Lục Quán Anh là công phu ngoại gia, công phu trên chân tự nhiên rất lợi hại. Hai người đấu đến lúc hăng, chỉ thấy trong thư phòng bóng người bay lượn, quyền cước càng lúc càng máu lẹ. Quách Tĩnh và Hoàng Dung bất chấp việc bị y nhận ra, lui lại cạnh giá sách, nghiêng người liếc mắt xem đánh nhau.
Hoàn Nhan Khang đánh lâu không thắng, trong lòng nóng nảy nghĩ thầm Đánh thêm lúc nữa, thời gian kéo dài, cho dù thắng được y rồi, nếu lại có người ra thách đấu, thì mình lấy đâu ra sức lực mà đối phó. Y võ công vốn cao hơn Lục Quán Anh rất nhiều, chỉ vì vừa rồi bị nhấn nước dưới hồ, uống đầy một bụng nước, sau khi mệt mỏi sức lực cũng giảm, lại thêm rơi vào vòng vây, lần đầu gặp nạn, không khỏi sợ sệt nên mới để Lục Quán Anh đánh vài mươi chiêu, đến khi tinh thần phấn chấn, chiêu số càng mau, chỉ nghe bình một tiếng. Lục Quán Anh đầu vai trúng chưởng. Y loạng choạng một cái ngã về phía sau, thấy địch nhân thừa thế sấn lên, đột nhiên phóng cước phải ra, lòng bàn chân ngửa lên trời đá thẳng vào giữa ngực Hoàn Nhan Khang. Chiêu này gọi là Hoại tâm cước, xuất cước như chớp, vô cùng lợi hại.
Hoàn Nhan Khang không ngờ địch nhân lúc đã rơi vào thế thua vẫn còn ra được tuyệt chiêu như thế, ngực lập lức bị trúng cước. Chiêu Hoại tâm cước này là tuyệt kỹ mà Lục Quán Anh khổ luyện từ nhỏ, lúc luyện dùng dây cột vào bắp chân rồi vắt qua xà nhà, cả ngày treo lên kéo xuống, lúc lâm địch một chân phóng ra, chớp mắt đã vượt qua đỉnh đầu, địch nhân quả thật rất khó đề phòng.
Hoàn Nhan Khang ngực vừa đau rần, tay trái mau lẹ co lại, năm ngón tay đã cắm lút vào bắp chân Lục Quán Anh, chưởng phải đẩy vào háng y, quát lớn:
– Nằm xuống?
Lục Quán Anh đứng một chân, bị y xô mạnh như thế, thân hình bắn thẳng ra dập vào cái giường Lục trang chủ ngồi.
Lục trang chủ tay trái vươn ra đỡ một cái vào lưng y, nhẹ nhàng đặt xuống đất, chỉ thấy trên bắp chân con trai máu tươi ròng ròng, từ chỗ đứng lúc nãy tới trước giường có một vệt máu kéo dài, vừa sợ vừa giận, quát lớn:
– Hắc Phong song sát là gì của ngươi?
Y vừa xuất thủ vừa quát hỏi như vậy khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Đừng nói Hoàn Nhan Khang và các trại chủ không biết y thân mang võ công, ngay cả con ruột y là Lục Quán Anh cũng chỉ cho rằng cha hai chân tàn phế, tự nhiên không biết võ công, mình từ nhỏ đến lớn chỉ thấy cha gửi tình nơi cung đàn bức họa, trước nay không hỏi không nhắc gì tới những việc y làm, nào ngờ mới rồi đỡ y một cái lại xuất thủ cực kỳ trầm ổn. Hoàng Dung tối qua nhìn thấy tấm bát quái trên chỗ then cửa của y đã nói qua với Quách Tĩnh, vì vậy chỉ có hai người là không ngạc nhiên.
Hoàn Nhan Khang nghe Lục trang chủ hỏi tới Hắc Phong song sát, sau lúc ngẩn người liền đáp:
– Hắc Phong song sát là cái gì?
Nguyên là Mai Siêu Phong tuy truyền thụ võ nghệ cho y nhưng cố nhiên chưa từng nói rõ lai lịch của mình cho y nghe, ngay cả tên họ thật cũng không cho y biết, thì tự nhiên y lại càng không biết cái danh hiệu Hắc Phong song sát.
Lục trang chủ tức giận nói:
– Còn giả vờ à? Môn Cửu âm bạch cốt trảo này là ai truyền thụ cho ngươi?
Hoàn Nhan Khang nói:
– Tiểu gia không rảnh để đôi co với ngươi, xin lỗi không bồi tiếp nữa.
Rồi quay người đi ra cửa. Các trại chủ đồng thanh quát tháo, rút binh khí ra cản đường. Hoàn Nhan Khang liên tiếp cười nhạt, quay nhìn Lục Quán Anh nói:
– Ngươi nói ra có nhớ lời không?
Lục Quán Anh sắc mặt trắng bệch, vẫy tay một cái nói:
– Quần hùng Thái Hồ nói một là một, các vị ca ca để y đi. Trương đại ca, ngươi đưa y ra.
Các trại chủ trong lòng đều không muốn, nhưng thiếu trang chủ đã có lệnh cũng không thể làm trái. Trương trại chủ quát:
– Đi theo ta, chắc thằng tiểu tử nhà ngươi cũng không tìm được đường mà ra đâu.
Hoàn Nhan Khang nói:
– Còn tùy tùng vệ binh của ta thì sao?
Lục Quán Anh nói:
– Thả ra hết.
Hoàn Nhan Khang giơ ngón tay cái lên nói:
– Giỏi, quả nhiên là quân tử nhất ngôn, ngựa tốt thêm roi. Các trại chủ, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Nói xong xoay quanh vái vái, thái độ rất vô lễ, trên mặt đầy vẻ đắc ý.
Y xoay người đang định ra khỏi thư phòng. Lục trang chủ chợt nói:
– Khoan đã! Lão phu tuy bất tài cũng muốn lãnh giáo Cửu âm bạch cốt trảo.
Hoàn Nhan Khang dừng chân cười nói:
– Thế thì hay lắm.
Lục Quán Anh vội nói:
– Cha, lão nhân gia người không cần so sánh với gã tiểu tử này.
Lục trang chủ nói:
– Không cần lo. Cửu âm bạch cốt trảo của y chưa luyện thành đâu.
Hai mắt nhìn Hoàn Nhan Khang chằm chằm, nói:
– Chân ta bị tàn tật không thể đi lại, ngươi lại đây.
Hoàn Nhan Khang cười một tiếng nhưng không nhích chân.
Lục Quán Anh vết thương trên chân đau nhói nhưng quyết không chịu để cha động thủ với đối phương, tung người vọt ra cửa phòng quát:
– Lần này là ta thay cha lãnh giáo vài chiêu.
Hoàn Nhan Khang cười nói:
– Ðược, chúng ta tập luyện lại.
Lục trang chủ quát lớn:
– Anh nhi tránh ra?
Tay trái ấn xuống mép giường một cái, thân hình dựa vào sức tay đột nhiên vọt tới, chưởng trái chém mạnh xuống đầu Hoàn Nhan Khang. Trong tiếng la hoảng của mọi người. Hoàn Nhan Khang giơ tay gạt ra, chỉ thấy cổ tay bị siết một cái, tay phải đã bị nắm chặt, nhìn thấy bóng chưởng chớp lên, chưởng phải của địch nhân lại đập xuống vai.
Hoàn Nhan Khang không ngờ thủ pháp cầm nã của y mau lẹ kỳ lạ như thế, tay trái vội đưa lên gạt ra, tay phải kéo mạnh muốn giật ra khỏi tay y. Lục trang chủ chân không chạm đất, thân hình to lớn toàn tỳ lên cổ tay Hoàn Nhan Khang, người vẫn trên không, chưởng phải phóng mau như chớp, trong chớp mắt năm sáu lần ra sát thủ. Hoàn Nhan Khang dùng hết sức bình sinh giật mạnh ra ngoài, nhưng làm sao giật ra được? Phóng cước đá lên nhưng đá không tới y.
Mọi người vừa sợ vừa mừng xem hai người giao đấu. Chỉ thấy Lục trang chủ lại giơ tay chém xuống. Hoàn Nhan Khang năm ngón tay vươn ra. Lục trang chủ khuỷu tay đứt nhiên gập lại giáng xuống đánh trúng huyệt Kiên tĩnh của y.
Hoàn Nhan Khang nửa người tê rần, cổ tay trái cũng bị y chụp giữ, chỉ nghe lắc cắc hai tiếng, hai cổ tay đã đồng thời bị kéo ra khỏi khớp. Lục trang chủ thủ pháp vô cùng mau lẹ, tay trái chém vào hông y, tay phải ấn xuống vai y một cái, đã mượn lực vọt về giường, vững chải hạ xuống. Hoàn Nhan Khang hai chân mềm nhũn ngã vật ra, không đứng lên được nữa. Các trại chủ nhìn thấy trợn mắt há miệng, khoảng sau nửa bữa cơm mới bật tiếng hoan hô ầm ầm.
Lục Quán Anh bước mau tới trước giường hỏi:
– Cha, người không sao chứ?
Lục trang chủ cười lắc lắc đầu kế đó vẻ mặt đổi thành nghiêm trang, nói:
– Lai lịch sư thừa của thằng chó Kim này phải hỏi y cho thật rõ.
Hai trại chủ lấy dây thừng trói chặt tay chân Hoàn Nhan Khang lại. Trương trại chủ nói:
– Ðã tìm được trong hành lý của gã họ Đoàn Binh mã Chỉ huy sứ kia mấy món cùm tay khóa chân bằng sắt ròng, dùng để khóa thằng tiểu tử này rất hợp, xem y có bẻ gãy được không.
Mọi người luôn miệng khen hay, có người chạy mau đi lấy tới, khóa chặt tay chân Hoàn Nhan Khang lại.
Hoàn Nhan Khang cổ tay đau buốt, mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán không ngừng chảy xuống nhưng cắn răng chịu đau không hề rên rỉ. Lục trang chủ nói:
– Lôi y lại đây.
Hai đầu lĩnh nắm cánh tay Hoàn Nhan Khang kéo tới trước giường. Lục trang chủ nắn lại khớp xương cổ tay cho y, lại vươn tay điểm vào hai huyệt đạo trên xương sống và ngực trái của y. Hoàn Nhan Khang lập tức thấy đỡ đau, trong lòng vừa phẫn nộ vừa lạ lùng, còn chưa nói gì. Lục Quán Anh đã sai giải y xuống nhà lao. Các trại chủ cũng đều lui ra.
Lục trang chủ quay lại Hoàng Dung và Quách Tĩnh cười nói:
– Hung hăng đánh nhau với bọn trẻ có chỗ mất cả phong thái tư văn, khiến hai vị chê cười.
Hoàng Dung thấy công phu chưởng pháp và điểm huyệt của y toàn cùng một gia số võ học với mình, bất giác càng thêm ngờ vực, cười hỏi:
– Đó là ai thế? Chắc y trộm cắp đồ vật của quý trang nên trang chủ nổi giận phải không?
Lục trang chủ khà khà cười lớn, nói:
– Không sai, quả thật họ đã trộm cắp rất nhiều tài vật. Nào nào nào, chúng ta lại xem tiếp, đừng để thằng tiểu tặc ấy làm mất hứng.
Lục Quán Anh ra khỏi thư phòng, ba người lại xem thư họa. Lục trang chủ và Hoàng Dung bàn luận bố cục sơn thủy, thần thái nhân vật trong từng bức từng bức, chim chóc sâu bọ ra sao, khóm hoa lá cây thế nào. Quách Tĩnh thì không hiểu chút gì.
Sau bữa cơm trưa. Lục trang chủ sai hai trang đinh đưa họ dạo chơi hai động Trương Công. Thiện Quyển, đó là thắng cảnh trong thiên hạ, cảnh vật trong động kỳ ảo không sao nói hết, hai người dạo chơi đến tối mịt mới thỏa hứng trớ về.
Buổi tối trước khi đi ngủ. Quách Tĩnh nói:
– Dung nhi, thế nào? Cứu y hay không?
Hoàng Dung nói:

VN88

Viết một bình luận