VN88 VN88

Truyện Kiếm Hiệp Kim Dung – Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 13-18

Âu Dương Phong vươn người đứng thẳng dậy, kêu lên “Đáng thẹn, đáng thẹn, một đòn ấy thu thế không kịp, chắc chưa làm cô nương bị thương chứ?
Hoàng Dung vốn đã sợ tới mức mặt hoa thất sắc nghe y nói thế, gượng cười nói:
– Cha ta ở đây, ngươi đả thương được ta à?
Hoàng Dược Sư vô cùng lo lắng, nắm lấy tay nàng hạ giọng hỏi khẽ:
– Trên người có chỗ nào khác lạ không? Mau hít thừ vài hơi xem.
Hoàng Dung theo lời hít chậm thở mau, cảm thấy không có gì khác lạ, bèn cười lắc lắc đầu. Hoàng Dược Sư lúc ấy mới yên tâm, trách mắng:
– Hai vị bá bá đang ấn chứng võ công ở đây lại cần con nha đầu ngươi thêm tay thêm chân à? Cáp mô công của Âu Dương bá bá không phải tầm thường, nếu không phải y thủ hạ lưu tình, thì cái mạng nhỏ xíu của ngươi lại còn được sao?
Nguyên là Cáp mô công của Âu Dương Phong chuyên lấy tĩnh chế động, y toàn thân vận kình chứa thế, nén khí không phát, chỉ cần địch nhân ra chiêu tấn công sẽ lập tức phát đòn phản kích mãnh liệt không gì bằng, y đang toàn lực chi trì với Hồng Thất công, cũng như cánh cung đã giương căng, khi dây cung sắp buông thì đột nhiên Hoàng Dung lại chen ngang vào, đúng là tự tìm cái chết. Khi Âu Dương Phong biết người nhắm vào y phát chiêu chính là Hoàng Dung thì kình lực đã phát ra, bất giác giật nảy mình, nghĩ thầm phen này thì gặp đại họa, vị cô nương như hoa như ngọc này lại phải mất mạng dưới tay mình, tai nghe tiếng Hoàng Dược Sư kêu:
– Phong huynh lưu tình?
Vội thu chưởng nhưng làm sao còn thu kịp, đột nhiên thấy có một luồng chưởng lực chống lại, y thừa thế thu mau về, nhìn rõ ràng người cứu Hoàng Dung chính là Quách Tĩnh, trong lòng càng khâm phục Hồng Thất công:
– Lão ăn mày quả nhiên rất cao cường, một gã đệ tử trẻ tuổi thế này cũng dạy được công phu như thế.
Hoàng Dược Sư lúc ở Quy Vân trang đã thử qua võ công của Quách Tĩnh, nghĩ thầm:
– Tiểu tử ngươi không biết trời cao đất dày, lại dám xuất thủ chống cự tuyệt kỹ bình sinh Cáp mô công của Âu Dương Phong, nếu không phải là y nể mặt ta thủ hạ lưu tình thì ngươi đã sớm bị đánh tan xương nát thịt rồi.
Y không biết công lực của Quách Tĩnh hiện đã khác lúc ở Quy Vân trang, nhưng mới rồi quả là y cứu mạng Hoàng Dung, chỉ thấy gã tiểu tử ngốc này liều mình xả thân vì con gái mình, ác cảm đối với y lập tức tiêu tan quá nửa, nghĩ thầm:
– Gã tiểu tử này tính nết thành thật, đối với Dung nhi quả thật mang một phiến si tâm, Dung nhi thì không thể gả cho y, nhưng cũng phải thưởng cho y tử tế.
Thấy gã tiểu tử này tuy ngu ngốc không ai bằng nhưng chữ si ấy thì rất hợp với tính mình. Hồng Thất công lại quát:
– Lão Độc vật, ngươi giỏi thật đấy? Hai chúng ta chưa phân thắng bại, lại đánh tiếp đi!
Âu Dương Phong kêu lên:
– Được, ta sẽ xả thân bồi tiếp quân tử.
Hồng Thất công cười nói:
– Nhưng ta không phải là quân tử, ngươi cứ xả thân bồi tiếp ăn mày thôi.
Thân hình chớp lên lại vọt vào vòng chiến.
Âu Dương Phong đang muốn nhảy ra, Hoàng Dược Sư đã đưa tay trái ra cản lại, cao giọng nói:
– Khoan đã! Thất huynh, Phong huynh, hai vị đã giao đấu hơn ngàn chiêu vẫn chưa phân cao thấp. Hôm nay hai vị đều là khách quý của đảo Đào Hoa, chẳng bằng cứ uống thêm vào chén rượu ngon tự nấu của huynh đệ, chớp mắt sẽ đến kỳ luận kiếm ở Hoa sơn, lúc ấy không những hai vị phải quyết cao thấp mà huynh đệ và Đoàn hoàng gia cũng phải ra tay. Chuyện so tài hôm nay cứ dừng lại ở đây nên chăng?
Âu Dương Phong cười nói:
– Được thôi, nếu đánh nhau nữa thì ta phải cam bái hạ phong mất!
Hồng Thất công quay lại cười nói:
– Lão Độc vật ở Tây Vực khẩu thị tâm phi nổi tiếng thiên hạ. Người nói cam bái hạ phong thì chính là ắt chiếm thượng phong. Lão khiếu hóa ta chẳng tin lắm.
Âu Dương Phong nói:
– Vậy thì ta lại lãnh giáo cao chiêu của Thất huynh.
Hồng Thất công phất tay áo một cái, nói:
– Thế thì không gì tốt bằng.
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Hôm nay hai vị giá lâm, đảo Đào Hoa té ra là để bộc lộ võ công.
Hồng Thất công hô hô cười nói:
– Dược huynh quở trách rất phải, bọn ta là tới đây cầu hôn chứ không phải để đánh nhau.
Hoàng Dược Sư nói:
– Huynh đệ vốn nói muốn đưa ra ba đề mục để khảo xét tài học của hai vị thế huynh; Người trúng tuyển thì huynh đệ sẽ nhận y làm con rễ, người không trúng tuyển huynh đệ cũng không để y về tay không!
Hồng Thất công nói:
– Cái gì, ngươi còn có một con gái nữa à?
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Bây giờ thì chưa, nhưng cho dù lấy vợ sinh con gái cũng không còn kịp nữa. Những môn tạp học cửu lưu tam giáo, y bốc tinh tướng thì huynh đệ đều biết qua một ít. Vị thế huynh không trúng tuyển nếu không chê quê vụng, có ý muốn học, thì bất cứ chọn công phu nào huynh đệ cũng sẽ dốc lòng truyền thụ, không để y tới đảo Đào Hoa không công.
Hồng Thất công vốn biết tài năng của Hoàng Dược Sư, nghĩ thầm nếu Quách Tĩnh không thể làm con rể y, được y truyền thụ một môn công phu cũng là dùng suốt đời không hết, có điều khảo xét chuyện gì thì Quách Tĩnh chắc chắn cũng phải thua, lại không khỏi bị thiệt thòi lớn.
Âu Dương Phong thấy Hồng Thất công trầm ngâm chưa đáp, bèn cướp lời nói:
– Được, cứ thế mà làm! Dược huynh vốn đã đáp ứng hôn sự của xá điệt, nhưng nể mặt Thất huynh phải để cho hai đứa trẻ khảo xét một lần. Như vậy cũng là cách hay không làm tổn thương hòa khí giữa hai nhà.
Rồi ngoảnh lại nói với Âu Dương Khắc:
– Lát nữa nếu ngươi không bằng Quách thế huynh thì đó là ngươi tự mình bất tài, không tránh được người khác, chúng ta cứ vui mừng uống một chén rượu mừng cho Quách thế huynh là được. Nếu như ngươi còn so đơn tính kép, sinh sự rắc rối thì chẳng ra gì cả, không những hai vị tiền bối đây không tha được ngươi mà ta cũng không thể dễ dàng tha ngươi đâu.
Hồng Thất công ngẩng lên trời cười rộ, nói:
– Lão Độc vật ngươi nắm chắc chín phần thắng rồi nên câu ấy là nói cho thầy trò ta nghe, bảo bọn ta nếu khảo xét không bằng thì cứ ngoan ngoãn nhận thua.
Âu Dương Phong cười nói:
– Ai thua ai thắng làm sao đoán được chứ. Có điều với thân phận của ta và ngươi thì nếu thua cũng phải công khai nhận thua, chứ chẳng lẽ lại còn lằng nhằng kiếm chuyện sao? Dược huynh, xin mời cứ ra đề đi.
Hoàng Dược Sư dốc lòng muốn gả con gái cho Âu Dương Khắc, quyết ý ra ba đề thi cho y thắng, nhưng nếu lộ rõ ý thiên vị thì lại đánh mất thân phận cao nhân của mình mà lại không khỏi đắc tội với Hồng Thất công, đang còn trầm ngâm suy nghĩ thì Hồng Thất công nói:
– Chúng ta đều là người vung quyền phóng cước, Dược huynh ngươi ra đề mục cũng phải là việc võ công. Chứ nếu khảo xét thi ca từ phú, đọc kinh vẽ bùa gì đó thì thầy trò ta cứ nhận thua, phủi đít đi luôn, cũng không cần phải khoe cái xấu nữa.
Hoàng Dược Sư nói:
– Cái đó tự nhiên. Đề thi thứ nhất chính là tỷ thí võ nghệ.
Âu Dương Phong nói:
– Thế không được, xá diệt hiện đang bị thương.
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Chuyện đó ta biết. Ta cũng không muốn để hai vị thế huynh tỷ võ trên đảo Đào Hoa, làm tổn thương hòa khí hai nhà.
Âu Dương Phong nói:
– Không phải hai người bọn họ tỷ thí à?
Hoàng Dược Sư nói:
– Không sai.
Âu Dương Phong cười nói:
– Phải đấy! Vậy thì quan chủ khảo cứ ra tay khảo thí, thử với mỗi người vài chiêu.
Hoàng Dược Sư lắc đầu cười nói:
– Cũng không phải, thử chiêu như thế thì khó nói chắc là không có người bảo ta có ý thiên vị, lúc xuất thủ có chia nặng nhẹ. Phong huynh, công phu của ngươi và Thất huynh đã luyện tới mức đăng phong tháo cực, lư hỏa thuần thanh rồi, mới rồi đánh nhau hơn ngàn chiêu vẫn không phân cao thấp, bây giờ ngươi thử với Quách thế huynh, Thất huynh thì thử với Âu Dương thế huynh.
Hồng Thất công nghĩ thầm:
– Vậy thì rất công bằng, Hoàng lão tà quả thật rất thông minh, chỉ nói một chuyện này thì lão khiếu hóa đã nghĩ không ra.
Bèn cười nói:
– Cách này quả thật không dở, nào nào nào, chúng ta làm thôi.
Nói xong đưa tay vẫy vẫy Âu Dương Khắc.
Hoàng Dược Sư nói:
– Khoan đã, chúng ta còn phải có ba điều quy ước. Thứ nhất, Âu Dương thế huynh đang bị thương, không thể vận khí dụng kình, vì thế mọi người chỉ thử chiêu số võ nghệ chứ không khảo về nội công cao thấp. Thứ hai, bốn người các vị thử chiêu trên cây tùng kia, đứa nhỏ nào rơi xuống trước là thua.
Nói tới đó đưa tay chỉ vào hai cây tùng to lớn cạnh trúc đình, lại nói:
– Thứ ba, Phong huynh và Thất huynh ai ra tay quá nặng, không cẩn thận lỡ tay làm bọn nhỏ bị thương cũng tính là thua.
Hồng Thất công ngạc nhiên nói:
– Làm bọn nhỏ bị thương là thua à?
Hoàng Dược Sư nói:
– Cái đó đương nhiên. Hai người các vị công phu cao tới mức nào, nếu không quy định điều ấy, chỉ cần ra tay một cái thì hai vị thế huynh còn sống được sao? Thất huynh, chỉ cần ngươi làm Âu Dương thế huynh bị trầy da thì tính là ngươi thua, Phong huynh cũng thế. Trong hai đứa nhỏ thế nào cũng có một đứa làm con rể ta, há lại trong một chiêu lại để bị thương dưới tay hai người các vị à.
Hồng Thất công lắc đầu cười nói:
– Hoàng lão tà điêu ngoa cổ quái quả nhiên danh bất hư truyền. Đánh đối phương bị thương thì kể là thua, cái quy củ này quả thật là thiên cổ kỳ văn đấy. Được thôi, cứ thế mà làm. Chỉ cần công bằng là lão khiếu hóa nghe theo ngay.
Hoàng Dược Sư vẫy tay một cái, bốn người cùng nhảy lên cây tùng, chia thành hai cặp. Hồng Thất công và Âu Dương Khắc ở bên phải, Âu Dương Phong và Quách Tĩnh bên trái. Hồng Thất công vẫn cười hì hì, còn ba người kia thần sắc đều rất nghiêm trang.
Hoàng Dung biết võ công của Âu Dương Khắc vốn cao hơn Quách Tĩnh, may là y đang bị thương, bây giờ tại tỷ thí thế này thì y khinh công cao cường, rõ ràng chiếm tiện nghi hơn Quách Tĩnh, bất giác lo lắng, chỉ nghe cha cao giọng nói:
– Ta đếm một hai ba thì mọi người lập tức động thủ. Âu Dương thế huynh, Quách thế huynh, hai người các ngươi, ai rơi xuống đất trước thì kể là thua đấy!
Hoàng Dung ngầm tính cách giúp đỡ Quách Tĩnh, nhưng nghĩ tới Âu Dương Phong công phu lợi hại như thế, thì mình làm sao ra tay hạ thủ được?
Hoàng Dược Sư kêu lên:
– Một, hai, ba?
Trên cây tùng bóng người chớp lên, bốn người đã động thủ.
Hoàng Dung quan tâm tới Quách Tĩnh, chỉ nhìn y và Âu Dương Phong giao đấu, thấy hai người trong chớp mắt đã trao đổi mười mấy chiêu. Nàng và Hoàng Dược Sư cùng bất giác ngấm ngầm khen ngợi:
– Tại sao võ công của y đột nhiên tiến triển mau như vậy, chiết chiêu mấy chục hợp rồi vẫn chưa có vẻ thua sút?
Âu Dương Phong thì lại sốt ruột, chưởng lực phóng tới, từng bước từng bước tiến lên ép sát, nhưng chỉ sợ đả thương Quách Tĩnh, đột nhiên chợt động linh cơ, hai chân như bánh xe lăn tròn cuốn tới, toan đá y rơi xuống khỏi cây tùng. Quách Tĩnh sử dụng công phu Phi long tại thiên trong Hàng long thập bát chưởng, không ngừng nhảy vọt lên, hai tay dùng lực chém xuống, chưởng nào cũng chặt vào chân đối phương.
Hoàng Dung tim đập thình thịch, liếc mắt nhìn qua Hồng Thất công, chỉ thấy cách đánh của hai người khác hẳn. Âu Dương Khắc cứ sử dụng khinh công, né đông tránh tây trên cành tùng, thủy chung vẫn không giao thủ một chiêu nửa thức với Hồng Thất công. Hồng Thất công sấn lên bức bách, Âu Dương Khắc không chờ y tới sát đã lẩn trốn. Hồng Thất công nghĩ thầm:
– Thằng khốn này cứ thế trốn chạy, kéo dài thêm thời giờ. Thằng tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia lại động thủ thật với Lão Độc vật, đương nhiên phải rơi xuống trước. Bằng vào một chút gian kế vặt vãnh của ngươi mà lão khiếu hóa lại thua ngươi à?
Đột nhiên nhảy vọt lên không, mười ngón tay như tráo sắt vồ vào đầu Âu Dương Khắc.
Âu Dương Khắc thấy đòn tới của y dữ tợn, rõ ràng không phải tỷ võ mà là muốn lấy mạng mình, trong lòng cả sợ, vội né qua bên phải. Nào ngờ Hồng Thất công dùng một hư chiêu ấy đã biết chắc là y sẽ né qua bên phải, lúc ấy uốn lưng trên không một cái đã rơi xuống cành cây bên phải trước, hai tay đẩy mau tới, quát lớn:
– Cứ cho là ta thua đi, nhưng hôm nay cứ giết tiểu tử thối tha nhà ngươi trước đã.
Âu Dương Khắc thấy y lật người trên không đã hoảng sợ trợn mắt há miệng, lại nghe y quát tháo như thế, đâu dám đón đỡ, chân đạp vào khoảng không, thân hình lập tức rơi xuống dưới, đang nghĩ trận này thì mình đã thua rồi, chợt nghe tiếng gió vang lên, Quách Tĩnh cũng đang rơi song song bên cạnh y.
Nguyên là Âu Dương Phong đánh mãi không thắng, nghĩ thầm:
– Nếu để thằng tiểu tử này đánh hơn năm mươi chiêu, thì oai danh của Tây độc còn gì nửa?
Đột nhiên nghiêng người sấn vào, tay trái vung ra như điện chớp chụp vào cổ Quách Tĩnh, miệng quát:
– Xuống đi!
Quách Tĩnh cúi đầu tránh qua, cũng vươn tay trái ra gạt. Âu Dương Phong đột nhiên phát kình, Quách Tĩnh kêu lên:
– Ngươi.., ngươi… :
Ðang định nói y không giử theo quy ước của Hoàng Dược Sư, đồng thời vội vận kình chống trả. Nào ngờ Âu Dương Phong cười hỏi:
– Ta làm sao?
Kình lực đột nhiên thu về.
Quách Tĩnh gạt cái ấy dùng hết sức bình sinh, chỉ sợ y dùng Cáp mô công đánh nội tạng mình bị thương, nào ngờ đang lúc dùng toàn lực phát kình thì kình lực của đối phương đột nhiên mất tăm không hình không bóng, y rốt lại công lực vẫn nông cạn, làm sao được như Âu Dương Phong trong chớp mắt thu phát được như ý, may là y học được bảy mươi hai lộ Không minh quyền của Chu Bá Thông, trong võ công đã có nhu trong cương, nếu không thì ắt như lúc qua chiêu với Hoàng Dược Sư ở Quy Vân trang, phen này thế nào tay cũng bị trặc khớp, nhưng tuy thế cũng đứng không vững, nhào luôn một cái, đầu dưới chân trên rơi thẳng xuống đất.
Âu Dương Khắc là thuận thế rơi xuống, Quách tĩnh lại là ngã, hai người trên không một thuận một nghịch rơi xuống, nhìn thấy ắt đồng thời chạm đất. Âu Dương Khắc thấy Quách Tĩnh đang ở bên cạnh, quả có tiện nghi rất lớn có thể lợi dụng, lúc ấy đưa hai tay ra thuận tay ấn vào lòng bàn chân Quách Tĩnh một cái, mình thì mượn thế nhảy vọt lên. Quách Tĩnh bị ấn cái ấy, rơi xuống càng mau hơn.
Hoàng Dung nhìn thấy Quách Tĩnh thua, kêu lên một tiếng “ái chà” đột nhiên thấy Quách Tĩnh thân hình vọt lên không, bình một tiếng, Âu Dương Khắc ngã nằm ngang dưới đất, Quách Tĩnh thì đã đứng lại trên cành tùng, mượn sức nhún của cành tùng nhô lên hụp xuống trên không. Hoàng Dung lúc ấy vô cùng mừng rỡ, nhưng không nhìn rõ Quách Tĩnh làm thế nào mà chỉ còn cách mặt đất có vài thước lại có thể chuyển bại thành thắng, không kìm được lại kêu lên một tiếng “ái chà?”
Tuy cũng là ái chà nhưng tình cảm thì khác hẳn nhau.
Âu Dương Phong và Hồng Thất công lúc ấy đều đã nhảy xuống đất. Hồng Thất công hô hô cười rộ, luôn miệng kêu lớn:
– Tài thật?
Âu Dương Phong sắc mặt xám xanh, âm trầm nói:
– Thất huynh, vị cao đồ này của ngươi võ công cực kỳ phức tạp, ngay cả thuật đấu vật đùa giỡn của người Mông Cổ cũng đem ra dùng.
Hồng Thất công cười nói:
– Chuyện đó thì ta không biết, cũng không phải ta dạy y, ngươi đừng kiếm chuyện với lão khiếu hóa.
Nguyên là Quách Tĩnh bị Âu Dương Khắc ấn vào lòng bàn chân một cái cắm thắng xuống đất, chỉ thấy hai chân Âu Dương Khắc đang ở trước mặt mình, lúc nguy cấp cũng không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức đưa hai tay rà ôm lấy đã nắm chặt được bắp chân của y, dùng lực quật mạnh một cái, mình thì mượn lực vọt lên, đòn ấy chính là cách thức đấu vật của người Mông Cổ. Kỹ thuật đấu vật của người Mông Cổ trên đời vẫn truyền là thiên hạ vô song. Quách Tĩnh lớn lên ở sa mạc, trước khi theo Giang Nam lục quái học võ đã cùng bọn bạn nhỏ Đà Lôi hàng ngày đấu vật, cách thức đấu vật ấy đối với y cũng như ăn uống đi lại, đã rất thuần thục.
Nếu không thì với sự ngu ngốc của y, trong một chớp mắt cắm đầu xuống đất như thế thì cho dù biết tuyệt kỹ ấy cũng vạn vạn không bao giờ nghĩ ra, chỉ sợ phải bộp một tiếng lăn ra đất qua một lúc mới nghĩ ra ái chà, sao mình không túm lấy bắp chân y?
Lần ấy vô ý mà biểu diễn một trường đấu vật trên không, lấy đó thủ thắng, thắng rồi nhất thời vẫn không rõ là mình làm sao mà thắng.
Hoàng Dược Sư khẽ lắc đầu, nghĩ thầm:
– Gã tiểu tử Quách Tĩnh này đầu óc ngu ngốc, thắng trận này rõ ràng là ăn may thôi.
Bèn nói:
– Trận này Quách hiền điệt thắng rồi. Nhưng Phong huynh không cần phiền não, chỉ cần lệnh diệt trong lòng có chân tài thực học thì làm gì trận thứ hai thứ ba lại không thắng.
Âu Dương Phong nói:
– Vậy thì lại mời Dược huynh ra đề thứ hai.

Hoàng Dược Sư nói:
– Trận thứ hai thứ ba của chúng ta là văn khảo.
Hoàng Dung chẩu môi nói:
– Cha, rõ ràng là cha thiên vị. Mới rồi đã nói rõ chỉ khảo võ nghệ, tại sao lại còn văn khảo? Tĩnh ca ca, ngươi đừng thèm tỷ thí nữa.
Hoàng Dược Sư nói:
– Ngươi biết cái gì? Võ công mà luyện tới cảnh giới thượng thừa thì chẳng lẽ còn đánh nhau lộn bậy sao? Bằng vào mấy người bọn ta đây há lại có thể như phường học võ thế tục, còn đả lôi đài tỷ võ chiêu thân đánh giết dữ dội gì gì à… .
Hoàng Dung nghe câu ấy đưa mắt nhìn Quách Tĩnh một cái, ánh mắt của Quách Tĩnh cũng đang nhìn nàng, hai người cùng nghĩ tới chuyện Mục Niệm Từ tỷ võ chiêu thân ở Trung đô, chỉ nghe Hoàng Dược Sư nói tiếp:
– … Đề mục thứ hai của ta là muốn mời hai vị hiền diệt phẩm bình một khúc tiêu lão hủ sẽ thổi.
Âu Dương Khắc cả mừng, nghĩ thầm thằng tiểu tử ngốc kia thì biết gì về quản huyền ty trúc, phen này thì mình thắng chắc không còn nghi ngờ gì nữa. Âu Dương Phong lại đoán Hoàng Dược Sư muốn dùng tiếng tiêu khảo xét nội công của hai người, mới rồi ra chiêu y đã biết Quách Tĩnh nội công thâm hậu, cháu mình chưa chắc đã hơn được y, lại sợ cháu mình sau khi bị thương lại bị tiếng tiêu của Hoàng Dược Sư làm cho bị thương lần nữa, bèn nói:
– Bọn tiểu bối định lực kém cỏi, chỉ sợ không thể nghe nổi Dược huynh nhã tấu. Có lẽ xin Dược huynh… .
Hoàng Dược Sư không đợi y nói xong đã ngắt lời:
– Khúc tiêu ta tấu rất bình thường, không phải khảo xét nội công, Phong huynh cứ yên tâm.
Rồi nhìn Âu Dương Khắc và Quách Tĩnh nói:
– Hai vị hiền điệt mỗi người hãy bẻ một cành trúc gõ theo phách điệu tiếng tiêu của ta, ai gõ đúng thì người ấy thắng trận thứ hai.
Quách Tĩnh bước lên vái một vái, nói:
– Hoàng đảo chủ, đệ tử rất ngu xuẩn, không biết gì về âm luật trận này đệ tử nhận thua là được.
Hồng Thất công nói:
– Khoan đã, đừng vội, cho dù thua thì thử, một lần có hề gì? Còn sợ người ta cười sao?
Quách Tĩnh nghe sư phụ nói thế, thấy Âu Dương Khắc đã bẻ một cành trúc cầm trong tay, cũng đành đi bẻ một cành..
Hoàng Dược Sư cười nói:
– Thất huynh, Phong huynh ở đây, tiểu đệ xin làm trò cười cho các vị.
Rồi kề ngọc tiêu vào môi thổi lên réo rắt mấy tiếng. Lần này y thổi tiêu không hề mang chút nội công nào, giống như người thường thổi tiêu mà thôi.
Âu Dương Khắc nghe âm xét luật, án cung dẫn thương, một vỗ một gõ, đánh nhịp không hề sai chạy. Quách Tĩnh thì chẳng biết đầu mối ở đâu, chỉ giơ cành trúc lên không, thủy chung không dám gõ xuống, Hoàng Dược Sư đã thổi qua khoảng thời gian uống cạn một chén trà mà y vẫn chưa đánh nhịp cái nào. Chú cháu Âu Dương vô cùng đắc ý, đều nghĩ rằng trận này nhất định là thắng, nếu trận thứ ba vẫn là văn khảo thì ắt mình mười phần thắng chín.
Hoàng Dung vô cùng lo lắng hoảng sợ, lấy tay phải nhịp nhịp lên cổ tay trái, đưa mắt ra hiệu cho Quách Tĩnh cứ theo đó gõ bừa, nào ngờ y cứ ngẩng đầu nhìn trời, ngẩn ngơ xuất thần, không hề nhìn tới thủ thế của nàng.
Hoàng Dược Sư lại thổi thêm một lúc, Quách Tĩnh đột nhiên giơ tay lên, cầm cành trúc gõ xuống, cốc một tiếng, vừa khéo đánh vào khoảng giữa hai phách. Âu Dương Khắc lập tức bật tiếng cười rộ, nghĩ thầm thằng tiểu tử ngốc này ra tay là gõ sai. Quách tĩnh lại gõ cái nữa, vẫn là vào khoảng giữa hai phách. Y gõ liên tiếp bốn cái, cái nào cũng sai.
Hoàng Dung lắc lắc đầu, nghĩ thầm:
– Gã ca ca ngốc của mình vốn không biết âm luật, lẽ ra gia gia không nên cường ép khảo xét y.
Trong lòng oán hờn, chỉ muốn nghĩ cách phá rối cục diện để trận tỷ thí này không thành, cũng kể như hòa, quay đầu nhìn lại cha thì thấy trên mặt y hiện ra vẻ kinh ngạc.

VN88

Viết một bình luận