Date: Wed, 11 Jan 2004 20:57:36 -0700 (PDT)
From: “Quynh Jonhson” < [email protected]> | This is spam | Add to Address Book
Subject: hi kid
Hi Kid
Quynh day. Minh chuyen cho ban dia chi cua Ly. 105/40 Ly Chinh Thang, q.3. Do la nha
nguoi co cua Ly. Chac Ly nho ban lam do, den tham co nang se bat ngo cho xem. Chuc may man .
One day we’ll meet again. Wishi’ 4 all da best 4 u, Kiddy.
“…Thực ra, hắn vẫn chưa gặp được nice_lutos thứ hai nào cả. Nhưng hắn đã gần như đã đặt dấu gạch bắt đầu cho toàn bộ câu chuyện của hắn. Nhất là từ khi hắn tìm gặp được …”
Cuối cùng hắn cũng có được một khoảng thời gian rảnh để tìm đến nhà của Ly, thực ra lúc này hắn chẳng có lúc nào gọi là „bận” cả, nhưng vì hắn chẳng tìm ra lí do nào để rời nhà đi. Hắn tạt ngang qua vài cửa hàng mua được một đĩa nhạc hoà tấu của Beethoven, chả là nàng từng nói rằng nàng rất thích nghe nhạc của Beethoven. Một món quà lúc này cũng rất khó nghĩ đối với hắn. Tìm địa chỉ nhà còn khó hơn, hắn đi từ lúc 7 giờ sáng với đầy đủ tự tin rằng trừ hao tất cả mọi trục trặc có thể có, hắn sẽ ngồi tán chuyện với Ly vào lúc 8 giờ, nhưng bây giờ đă là 8 giờ rưỡi, và hắn còn ngơ ngáo giữa ngỏ hẻm rộng thêng thang. Hỏi nhà thì dễ, nhưng mấy ai mà biết rõ số nhà, người ta chỉ nhớ đặc điểm của người chủ nhà thôi.
„Cậu hỏi nhà ai?”
„Dạ… nhà bạn cháu..”, hắn găi đầu
„Bạn cậu là ai?”
„Dạ… là Ly ạ…”, hắn trả lời cứ như cái máy mà chẳng hề để ý đến vẻ dở hơi của hắn lúc đó. Đúng là một câu trả lời dở hơi nhất của hắn. Đă gần 9 giờ, hắn cũng mệt lă người. Hắn tìm một quán nước rồi ngồi xuống cầm nón quạt lấy quạt để. Thời tiết nóng bức thật, gần Tết rồi mà cứ như là mùa hè.
„Cậu uống gì cậu?”, người chủ quán ra hỏi lịch sự
„Cho chai nước ngọt đi cô.”, hắn vẫn quạt nhanh.
„Chai nước ngọt nè út…”, bà ta quay ra sau gọi to. Một thằng nhóc nhanh nhảu chạy ra, tay cầm chai Pepsi „lác_xê” mát lạnh đưa cho hắn. Nó khui nắp chai một cái bụp rồi đưa cho hắn bằng hai tay. Hắn gật đầu rồi cầm lấy, ngậm vào cái ống hút nổi bồng bềnh trên miệng chai. Hắn lơ đăng ngó ra ngoải đường, xe cộ thưa thớt quá, chỉ có vài chiếc thỉnh thoảng chạy qua, lại còn bóp còi inh ỏi mặc dù chả có chiếc xe nào cản đường cả. Thật là một ngày buồn chán. Hắn thở dài, bỗng hắn giật mình thấy thằng nhỏ lúc năy vẫn chưa đi, nó đang đứng ngay tại chỗ, mắt nhìn hắn chăm chú. Hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn cố nhìn qua hướng khác, có lẽ thằng nhóc muốn trả tiền .
„Bao nhiêu vậy nhóc?”, hắn hỏi
„Ba ngàn.”, nó đáp
Hắn móc túi đưa nó rồi tiếp tục nhìn ra đường. Nhưng quái lạ, nó vẫn đứng y nguyên chỗ đó, mắt vẫn ngó hắn chăm chăm như con vật lạ. Hắn ngẩng lên.
„Còn gì nữa , nhóc?”
„Hình như chú đang kiếm nhà ai hả?”,nó hỏi
„Ừ…”, hắn hơi ngạc nhiên,”… có gì hôn?”
„Chú kiếm nhà ai?”
„Nhà bạn…”
„Chú biết số nhà hông?”
„Biết… chi vậy?”
„Để con chỉ đường cho.”
Lời đề nghị của thằng nhóc hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là hắn cần có người chỉ đường vào lúc này. Bà chủ quán vừa lao cái tủ lạnh vừa nhìn hắn. Thằng nhóc nhét hai tay vào túi quần sọt, nó trông có vẻ người lớn hơn cái vẻ ngoài của nó.
„Nhóc biết trong xóm này có ai tên là Ly không?”
„Biết…”, nó trả lời ngay mà gần như không suy nghĩ.
„Thiệt chứ?”, hắn hơi nghi nghờ
„Trong xóm này chỉ có một chị tên Ly thôi…”, nó khịt mũi,”… nhà chỉ ở cuối hẻm này, quẹo trái là tới liền, ngay trong góc hẻm đó.”
Bà chủ quán vẫn lao đi lao lại cái tủ lạnh, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn và thằng nhóc. Thấy vẻ lưỡng lự của hắn, nó nói luôn.
„Nếu chú không tin thì để con dẫn đường cho.”
„Thôi khỏi! “, hắn đứng dậy,”… có cần trả công không, nhóc?”
„Cái gì cũng có giá…”, thằng nhóc nhún nhún chân. Rồi nó lại nhăn răng ra cười,”… nhưng mà chỉ đường thì free!”
Hắn cười theo. Thằng nhóc này vui thật.
„Cảm ơn nghen, nhóc!”
„Không có gì.”. Nó giữ nguyên hai tay trong túi quần sọt quay người đi vào trong nhà. Hắn đội nón đi ra xe. Cuối con hẻm này, thì ra chỉ còn có một khoảng ngắn nữa. Hắn chạy đến cuối hẻm, queo trái theo lời thằng nhóc. Quả thật đúng như nó nói, ở đây có một ngôi nhà số 105/40. Hắn dừng lại nhìn kĩ tấm bảng số nhà màu xanh dương. Đúng nó rồi. Hắn vuốt áo rồi bấm chuông. Trong lúc chờ đợi, hắn ngước mặt nhìn toàn bộ căn nhà, đúng hơn phải gọi nó là biệt thự. Hai lầu, ngói lợp màu hồng, cửa sổ bằng kiếng đắc tiền phủ rèm hoa. Trông có vẻ như đây là ngôi biệt thự thuộc loại sang nhất trong xóm, giữa những ngôi biệt thự khác. Đường vắng hoe, khu này vắng vẻ đến lạ thường. Chắc khu nhà này toàn là của nhân viên hay công chức văn pḥng, họ thường đi làm từ sáng tới chiều tối mịt mới về. Có tiếng kéo cửa sắt, rồi ở cái ô nho nhỏ trên cánh cửa phát ra tiếng nói …
„Anh kiếm ai?”
„Cho hỏi…”, hắn nói vào chiếc mic gắn gần đó,”… cho hỏi có phải đây là nhà của Ly không ạ?”
„Anh tìm Ly có chuyện ǵ?”, giọng cô gái bên trong hơi khó chịu
„Tôi… tôi là bạn của Ly…”
„Ly không có ở nhà.” ”
„Vậy à?”, hắn thở dài,”… vậy chừng nào Ly mới có ở nhà ?”
„Anh hỏi nhiều vậy? Nếu anh là bạn của Ly thì phải biết chừng nào Ly có ở nhà chứ?”
„Xin lỗi, vậy làm phiền chị nhắn giùm với Ly được không ạ?”
Cánh cửa bỗng nhiên mở tung ra. Hắn nhìn vào… rồi hắn giật mình… Người đằng sau cánh cửa lại chính là….
„Ly…!”, hắn thốt lên.
Ly đang đứng bên trong. Cô mặc áo thun trắng với chiếc quần jeans màu xanh dương đậm, trông Ly lúc này có vẻ hơi… bụi, nhưng cô vẫn rất đẹp, vẫn khuôn mặt đó, nhưng mái tóc thì hơi ngắn hơn một chút. Cô đang khoanh tay nhìn hắn với ánh mắt bực bội.
„Ly… còn nhớ mình không?”,hắn nói một cách vui mừng.