VN88 VN88

Ngậm núm vú nàng một cách vồn vã

“Có cái gì……”

“Mày nín đi!! Nghe ta nói thôi!!!”, thằng Trung quát nhỏ, rồi nó tiếp tục “…. Tao đi nhiều, tao biết nhiều chuyện hơn mày một chút. Nhưng mà tại vì tao biết nhiều quá … nên… tao phải trốn… Mày hiểu không? Tao phải trốn tụi nó!!! Nhưng mà tao.. còn có công chuyện… Tụi nó biết đường đi của tao… Thế nào tụi nó cũng bám theo … chạy lẹ đi!!!!!!!”

“Ai bám theo mày? Tụi nó đâu?”

“Không có bám theo mày!”, tiếng thằng Trung hơi lạ, nó hình như hơi ngạc nhiên.”… dừng lại đi!”

Hắn chống chân xuống. Hai thằng nhảy xuống con hẻm nhỏ, vắng vẻ. Thằng Trung ngó qua ngó lại, nó vuốt mặt căng thẳng. Hắn ngồi dựa lên ghế xe.

“Bây giờ nói cho rõ ràng đi! Tao chưa hiểu!”

“Nói thì dài lắm!”, thằng Trung đi qua đi lại, “… nhưng mà nói chung là tao đang trốn, hiểu chưa? Phù…”

“Liên là bồ mày hả?”, hắn hỏi

“Hả?”, thằng Trung giật mình, “… mày nói gì?”

“Không, tao hỏi chơi thôi!”, hắn gạt tay

“Mày… mày .. biết Liên hả?”, Trung lắp bắp

“Sơ sơ thôi!”

Thằng Trung nhìn hắn ngờ ngợ…

“Còn mày thì sao? Mày biết gì con nhỏ Quỳnh mà làm dữ quá vậy?”

“Tao nói rồi, tao không quen con nhỏ đó! Tao chỉ biết nó thôi!”, thằng Trung thở dồn, “… nó không phải là người Việt Nam.”

“Thiệt hả?”, hắn ngạc nhiên ra mặt

“Ừ, nó tên là Christy Quỳnh phải không? ”
“Tao không biết, ừ, đúng rồi, Christy gì gì đó! Tao tưởng đó chỉ là cái nick thôi chứ”

“Tên thật của nó đó!”

Cả hai im lặng một chút. Hắn gạt chống lên rồi đạp máy…

“Thôi, lên đi! Tao chở mày về. Tối rồi!”

-o0o-

BẢN TIN BUỔI SÁNG

Ngày 13 tháng 1 năm 2004

Ngày hôm qua, 12 tháng 1 năm 2004 đã xảy ra một vụ án tại một con hẻm nhỏ tại dường Lý Chính Thắng thuộc quận 3, tp Hồ Chí Minh. Nạn nhân là một chủ quán bán nước giải khát, hung thủ dùng một con dao dài đâm xuyên qua đầu nạn nhân ngay trong quán. Đến tối, khi một người quét rác vô tình di ngang qua đã phát hiện thấy bà đã chết. Hiện cơ quan công an quận 3 đang tiến hành điều tra những chứng cứ có thể có để truy tìm hung thủ. Dự đoán ban đầu có thể đây là một vụ cướp của giết người.

( báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)

-o0o-

BẢN TIN NÓNG

Ngày 13 tháng 1 năm 2004

Ngày hôm nay, một vụ án khác tại quận Phú Nhuận. Một gia đình cư ngụ tại quận Phú Nhuận đã thiệt mạng toàn bộ cả nhà vào tối hôm qua, tổng cộng là bốn mạng người. Một đàn ông, một đàn bà, một thanh niên và một bé gái tám tuổi. Họ đã bị giết một cách dã man, đầu bị đập nát, không còn nhận diện được. Đây là một vụ án thảm khóc nhất từ trước đến nay tại thành phố, hiện cơ quan điều tra của bộ công an thành phố đang thu thâp toàn bộ chi tiết của vụ án. Có thể đây cũng là một vụ án cướp của giết người. Hung thủ của vụ này và một vụ án nữa cùng ngày có phải là một hay không…. Sự việc đang được điều tra.

(báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)

Đêm nay trời không có nhiều sao, nhưng là một đêm đẹp trời. Gió thổi mát rượi xxxg qua đám lá cây dọc hai bên đường. Hắn để ga nhẹ cho chiếc xe lướt đi chầm chậm, không nên bỏ lỡ một buổi tối như thế này.Hắn cảm thấy cuộc đời mình thật thoải mái, chỉ vài năm nữa là hắn sẽ tốt nghiệp, ra trường, một công việc tốt đẹp nào đó đang chờ hắn ngòai kia. Bây giờ hắn sống theo cái hình thức mà hắn từng có: một thằng sinh viên trẻ, đeo trên mình cái cặp da màu tối, đội cái nón màu đỏ… Chỉ khác với cách đây vài tháng trước: hắn không còn đi chiếc xe cà tàn nữa, nó đã được thay thế bằng một chiếc Atila màu đỏ. Có vài lần, ba mẹ hắn có hỏi về số tiền mà hắn có được. Tất nhiên là phải nghi ngờ, hắn được coi như thằng khờ khạo nhất trong nhà, còn khờ hơn cả đứa em gái của hắn. Số tiền lớn nhất mà hắn từng cầm lấy chính là tiền đóng học phí, ngoài ra trong bóp của hắn không bao giờ quá con số vài trăm nghìn đồng. Hắn không thèm trả lời, hắn bảo rằng một người trưởng thành có quyền giữ tiền của mình chứ? Thế là đâu lại vào đấy. Nhiều khi hắn tự hào về gia đình mình, một gia đình “có lối sống Công Nghiệp”. Ba mẹ hắn đi làm suốt ngày, đứa em gái hắn thì đi học cũng suốt ngày, hắn thì tự do hơn, thời gian rảnh của hắn nhiều hơn. Thế là hắn đi kết bạn, phải nói là hắn không có duyên gặp nhiều bạn bè, hắn ít khi đi chơi hay uống cà fê, hay tham dự những buổi họp bạn với nhau, hắn là một tên khác người, như bạn bè hắn thường nói. Nếu đã là một tên khác người thì bạn bè của hắn cũng không ngoại lệ, như người ta nói: “Người ta nhìn tính cách của anh qua bạn anh”.

Đúng là đêm nay không có nhiều sao, trời se lạnh. Có lẽ là ba mẹ và em hắn đã về, cả nhà chắc là đang ngồi dùng bữa cơm tối ấm cúng.
Có một chiếc xe wave trờ tới, hai anh chàng lụp xụp trong cái nón rộng bị cái bóng của những tàn cây che lờ mờ.
– Xin lỗi anh… cho hỏi thăm… – Một anh chàng nói lí rí
– Gì ạ? – Hắn quay lại
– Xin lỗi… cho hỏi mấy giờ rồi ạ?

Hắn nhìn đồng hồ. Đã gần 8 giờ tối, hắn ngước lên.
– Tám giờ kém…

…………. BỤPPPP…….

………………………………………………………

Hắn tỉnh dậy. Khung cảnh xung quanh vẫn còn lờ mờ… Không thể nhúch nhích được, hắn mới phát hiện ra là mình đang bị trói trên một cái ghế gỗ. Đầu hắn nhức như vừa mới bị ai đó dùng cây gỗ mà đập vào.
Hình như đây là một nhà kho cũ…
Mùi ẩm mốc của hàng hóa chất lâu ngày bốc lên, mùi bụi bặm hăng hắc. Hắn cố cựa người trên ghế nhưng không thể, sợi dây thừng trói hắn cứng như đóng dính vào ghế. Chuyện gì xảy ra thế này? Hắn tự hỏi. Có tiếng lào rào bên ngoài. Hình như có một nhóm người đang đi vào, hắn nghe có nhiều tiếng bức chân dội trên nền nhà bằng gỗ. Ánh sáng lờ mờ của đêm ít sao, những cái bóng lập lòe của đám lá cây xào xạo bên ngoài đung đưa qua lại như những bóng ma. Tiếng cửa gỗ mở cọt kẹt, tiếng bước chân càng lúc càng rõ hơn. Cánh cửa mở toang ra, hắn nheo mắt vì ánh sáng bên ngoài hắc vào. Hắn nghe giọng nói êm tai của một cô gái.
– Hi Kiddy… Chúng ta lại gặp nhau…

Ánh sáng vẫn còn làm hắn chói mắt. Cái bóng lờ mờ dáng của một cô gái đang đứng trước mặt hắn. Một dáng người thon thả, tuy không nhìn rõ ràng như hắn cũng thấy được đường cong tuyệt hảo của cô ta, cái hông cân đối đến kì lạ. HÌnh như sau lưng cô ta có rất nhiều người nữa… Hắn vẫn còn bị chói.
Hắn nghe thấy mùi hương thơm ngát, mùi tóc của con gái gần sát bên mũi… Cô gái cúi đến gần sát mặt hắn… Hơi thở cô ta phập phồng ngay trước mũi hắn…
– Mà hình như cũng chưa lâu lắm, phải không Kid? Chỉ mới năm sáu tháng thôi mà…
– Cô là ai?- hắn cố nói, mắt hắn nhíu hơn nhưng ánh sáng bên ngoài còn chói lòa như ánh đèn pha roi thẳng vào mặt.
– Em là ai à? Đáng lẽ ra em mới phải là người hỏi câu này: anh là ai hả Kiddy?
– Tôi… tôi… không hiểu…

Kiểu xưng hô này làm hắn hơi lo ngại. Cô gái có giọng nói giống với một người mà hắn từng quen biết… một người mà hắn chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại cô ta. Vẫn giọng nói ấy, cô gái mỉm cười.
– Dạo này vẫn khỏe chứ, số 2?

VN88

Viết một bình luận