„Không!”, Ly đáp. Hắn tự nhiên cảm thấy lạnh cả xương sống. Hắn lắp bắp nói lại…
„Ly không nhớ à?”
„Hoàn toàn không!”, Ly nheo mắt nhìn hắn chăm chú, rồi cô tủm tỉm cười. Hắn thấy khó hiểu…
„Bạn chọc mình phải không Ly?”, hắn cười ngượng nghịu.
„Lại sai nữa!”, Ly giơ ngón trỏ qua lại.”… cái sai đầu tiên : anh đă gọi tôi là chị, cái sai thứ hai: anh đă gọi tôi là Ly, cái sai cuối cùng: tôi không hề biết anh! Hiểu chứ?”
„Chưa hiểu…”, hắn găi đầu.
Cô gái che miệng cười rồi đẩy vai hắn một phát làm hắn muốn té.
„Trời ơi là trời, sao mà anh khờ quá vậy? Thôi , vào nhà đi!”
Hắn chẳng biết gì cả, nhưng vẫn đẩy xe đi vào. Cô gái vừa đi vừa nhìn hắn chăm chú, cô nàng vẫn cứ cười tủm tỉm.
„Chị cười cái gì?”, hắn hỏi
„Không có gì cả!”, cô gái không cười nữa,”… có thiệt anh là bạn của Ly không?”
„Vậy… có thiệt đây là nhà của Ly không?”, hắn hỏi lại. Cô nàng nhét hai tay vào túi quần rồi nhún nhảy đi vào nhà. Hắn dựng xe xong cũng bước vào. Bên trong, cô gái đă rót một ly nước suối để lên bàn, hắn ngồi xuống thận trọng nhìn xung quanh.
„Anh tên gì?”, cô ta hỏi
„Vậy chị tên gì?”
„Đừng có gọi chị này chị nọ nữa!”, cô nàng khó chịu ,”… em tên là Liên, em gái của chị Ly. Năy giờ cũng chưa đoán ra nữa hay sao?”
„Em gái à?”, hắn trợn mắt. Đúng thật, cô nàng giống Ly như đúc, chỉ có tính nết là khác biệt. Hắn nhìn Liên từ trên xuống.Thảo nào…
„Sao hả?”, Liên hỏi,”… bây giờ biết chưa?”
„Ừ… biết rồi… thì ra …em là em gái của Ly…”
„Làm sao anh biết mà tìm tới đây? Ai chỉ hả?”
„Ừ, bạn anh chỉ . Mà người đó cũng là bạn của Ly luôn.”
„Ai vậy?”
„Em biết chị Quỳnh không?”
Sắc mặt Liên thay đổi nhanh đến độ hắn phải giật mình đặt ly nước xuống. Cô nàng nhìn vào mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
„Con nhỏ mất gốc đó hả?”
„Ai?….”, hắn hơi ngạc nhiên
„Đừng có hỏi nhiều!! Con nhỏ đó không phải là bạn em, cũng chả phải là bạn của chị em.”, Liên tung người dựa hết cỡ ra chiếc ghế xa_long,”… anh là gì với con nhỏ đó?”
„Ờ… là bạn thôi…”
Liên nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô nàng gật gật đầu.
„Vậy thì anh đừng có tới đây nữa!”
„Khoan khoan đã… coi nào, chưa có gì hết mà…”, hắn ấp úng,”… anh chưa hiểu gì hết…”
„Cần gì hiểu! Anh chưa nói là anh tên gì!”
„Anh à… ờ ..ờ….”
„Anh quên mất cả tên mình rồi à?”
„À…ờ.. tên anh … tên anh xấu lắm…”
“Tên xấu cũng là tên mà…”, Liên lại chồm lên, “… nói đi! Không nói thì đừng hòng gặp được chị Ly !”
“Trời…”, hắn bật ngửa ra. Đang lúng túng chưa biết phải làm sao thì có tiếng cửa sắt mở. Cả hai người cùng quay ra nhìn. Có một người đang bước vào… Hắn vui mừng ra mặt… Lần này thì đúng là Ly rồi, không thể nhầm được nữa. Cô vẫn như lúc đầu gặp hắn, mái tóc ngang vai, khuôn mặt hiền dịu dễ gần, đôi mắt đẹp trong suốt như pha lê vẫn làm hắn ngơ ngẩn… Ly cũng ngạc nhiên, nàng nhìn hắn, rồi nhìn Liên. Nàng dựng chiếc xe máy ngoài sân rồi từ từ bước vào. Hắn vui mừng đứng luôn dậy, miệng cười toe toét…
“Ly…”
Rõ ràng là Ly bị bất ngờ, cô hơi nhoẻn miệng cười với hắn. Liên vẫn còn bực mình vì chưa hỏi được tên của hắn, cô nàng khó chịu nhìn cô chị đang bước vào.
“Liên…”, Ly nói, “… đi học bài đi!”
“Lại học bài!”, Liên nhăn nhó, nhưng cô nàng cũng đứng dậy bỏ đi sau khi liếc cho hắn một phát bén ngót. Hắn thở phào ngồi xuống ghế. Ly mỉm cười cất cái túi xách qua một bên rồi ngồi xuống nói chuyện. Hình như nàng vừa đi đâu đó rất xa về, lưng nàng vẫn còn thấm đầy mồ hôi.
“Mình nhớ Ly lắm!”, hắn nói thì thầm để không cho ai nghe thấy, nhất là cô bé Liên đang ngồi trên lầu có thể đang ngóng tai nghe xuống. “Mình nhất quyết phải tìm ra nhà Ly mới thôi.”
“Bạn cần gì phải làm vậy…”, Ly nói,”… trước sau gì mình cũng sẽ liên lạc với bạn mà…”
“Đã hai tháng rồi Ly à… Hai tháng rồi mình không gặp bạn trên Yahoo.”
“Mình xin lỗi!”, Ly hơi cúi đầu xuống, “… dạo này… mình bận…”
“Không sao, không sao….”, hắn cười xuề xoà, “… bây giờ mình đã gặp Ly rồi là gì?”
Ly có vẻ không được tự nhiên lắm, hắn cảm thấy thế. Chắc là cô còn bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn ở nhà cô, không sao, hắn còn một bất ngờ nữa dành cho cô.
” Ly nè!”, hắn lấy chiếc hộp đựng đĩa ra đặt lên bàn rồi đẩy nhẹ tới chỗ của Ly. Đúng là nàng bị bất ngờ thêm một lần nữa.
“Tặng mình à?”, Ly hỏi lại.
“Tất nhiên. Tặng riêng bạn!”, hắn nở nụ cười thân thiện.
Ly mở hộp ra. Nàng mở to mắt khi nhìn thấy nhãn của bộ đĩa.
“Ludwig van Beethoven!!?”, nàng buột miệng thốt lên.
“Ừ, mình cũng không biết chính xác tên họ đầy đủ của ổng, chắc là vậy.”, hắn gãi gãi đầu.
“Viator… mình cảm ơn bạn nhiều lắm!”, Ly ôm hộp đĩa sát vào ngực, hắn hơi liếc mắt nhìn theo.”.. làm sao bạn biết mình thích nhạc của Beethoven?”
“Đã là bạn của nhau thì đừng hỏi như vậy, Ly à!”, hắn nháy mắt.
“Ừ, đúng rồi…”, Ly bật cười khúc khích, trời ơi, hắn lại ngẩn người ra lần nữa… Nụ cười ấy càng lúc càng đẹp, đẹp còn hơn trong giấc mơ của hắn suốt hai tháng qua. Hắn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy trong khi Ly đang đi bật dàn máy để thử những chiếc đĩa hắn tặng. Hắn khẽ liếc nhìn sang chiếc tủ kính đắt tiền đặt ngay phòng khách. Bên trong là bộ sưu tập những chai rượu đắt tiền thuộc đủ mọi nhãn hiệu trên thế giới. Hắn không biết nhiều về rượu, nhưng mà những chai nhỏ nhỏ màu nâu đen, nắp màu bạc kia thì chắc chắn là loại rượu nếp thơm của Áo. Loại này đắt cực kì. Bên cạnh là loại cô_nhắc của Nga, nước rượu màu vàng nhạt.
“Bạn biết không?”, giọng của Ly làm cắt dòng suy nghĩ của hắn
“Hả…bạn nói gì?”, hắn giật mình.
“Mình mới hỏi bạn có biết gỡ bỏ hẹn giờ của loại dàn máy này không?”
“Ờ…để mình thử!”. Hắn đứng dậy đi tới, Ly đang ngồi trước dàn máy Sony màu bạc sáng loá. Nàng mỉm cười.
“Nãy giờ bạn nghĩ gì mà không nghe cả tiếng của mình vậy?”