Phần 3: Viễn Tượng Tươi Sáng
Yến Linh, cô gái dậy thì vốn thông minh về tình dục và phán đoán những hệ lụy do cha con cứ mãi mê cuộc tình vụng trộm; một ngày nào cái bụng xình chương- ương thiên hạ phát giác, đàm tiếu thì nguy, chưa tìm đối tác chịu trách nhiệm. Nên khéo trình thưa mở lối để cha con tránh né những lời xì xào mang hậu ý bất lợi, khi cả hai cha con đang có dịp gần gủi hằng đêm:
– Ba ơi!, hiện có ba anh thanh niên đeo đuổi con.
– Anh Liêm lớn hơn con sáu tuổi, thầy đang dạy Anh ngữ dưới trường và kiêm thông dịch cho phái đoàn Cao ủy tỵ nạn nữa.
– Anh Bình độc thân ở trên dãy D hơn 8 năm, thường biếu cho con: dừa, ca, củi khô … anh đánh bắt được ngoài biển, con đem về cho cô Tư và gia đình ăn chung. Anh thương yêu quá mực, tối thứ Bảy chiếu phim ở sân đá banh của trại, anh Bình có lén ôm con hôn hai lần, bóp vú con nữa, nựng tứ tung. Con sướng cả người, nhưng nhận thấy anh tham lam con đâm sợ, nên né tránh không muốn liên lạc…
Còn anh Nguyễn Thành Đông đang học chung Anh văn, lớn hơn con một tuổi, rất điển trai, học giỏi tánh tình hiền hậu, lại hay nịnh đầm sáng nào cũng đứng chờ con đi học chung, có khi biếu cho con gói xôi hay ổ bánh mì lót dạ. Anh vượt biên theo dì dượng, nhà chung khu C khác dãy với mình. Ý nguyện anh muốn thành y- tá, hay giáo sư trung học con thấy hợp sở thích với con. Anh đang phụ việc trong bệnh xá chung với con ba tháng nay.
Thầy Liêm thường săn đón, đeo đuổi khi hết buổi học, con có cảm tình với “thầy”. Khi tiếp xúc thấy thầy quá phong cách giữ gìn ý tứ kín đáo, nhưng thực tế chị Phương Loan thầm yêu thương anh hơn, mà chưa có dịp diện kiến gửi gấm tâm tư; con muốn kết hợp anh ấy với chị, chớ lấy chồng có căn bản học vấn dễ tiến thân. Vậy con chọn một trong hai.
– Ba cho ý kiến giúp con?.
Ba chấm cháu Đông ưu tiên trước, con trai như vậy là tốt nữa thương con, lo bảo bọc chu toàn hạnh phúc cho mình suốt đời. Nhưng theo ý cô Tư, và cháu Loan muốn mình về thôn dã theo chánh sách chánh phủ Úc, nghề y tá đó cũng hay đa, không bằng học về máy móc, cơ khí vào nông trại làm farm, hữu dụng và sống vững vàng hơn nữa.
Cha con tâm đắc vạch kế hoạch tương lai rất hữu lý.
Như thường lệ sau tám giờ đêm, tiếng loa thông tin Ban Quản trại báo ngủ, mọi người tạm cư như râm rấp tuân thủ, toán tuần phòng (patrol) bắt đầu tuần rảo chung quanh các lán trại nhắc nhở: thuyền nhân tắt đèn, nếu có ai hữu sự đi bệnh viện tay phải cầm đèn- như dấu hiệu, nếu kẻ gian có ý xấu rình rập trộm đạo, liền bị cảnh sát Mã và anh em trong Ban an ninh “túm” lên văn phòng điều tra, nếu không khai báo đem giam tức thì trong “chuồng sắt”. Nhờ cảnh sát Mã mạnh tay an ninh trại bảo đảm.
Trên gác kín cũng lúc cha con cậu Ba định bày cuộc mây mưa hằng đêm.
Cậu Ba nằm đưa tay cho con gối, hôn vô má, âu yếm ân cần hỏi con còn đau trong âm đạo không? Nếu thấy thỏa mái cho ba giao hợp tiếp được không?
– Cả tuần ba có gần gủi đâu?, con không cảm thấy đau đớn hay có sự gì lạ trong hạ thể, nhưng mà…
– Ba ơi, màng trinh con rách có lành không?
– Có chớ!, cậu ngập ngừng giải thích “chiếu lệ” cho con yên tâm.
Ồ như thể vết thương ngoài da tự… nó liền lạc lại thôi?.
– Vậy ba muốn mở nút áo con nhen.
– Dạ thưa con vui vẻ, miễn ba hành sự sao con có chửa, trách nhiệm má Tư, và chị Loan giao ba đó, “bằng tuyệt chiêu” từ nay ngày, hay đêm ba hưng phấn bất cứ lúc nào con sẵn sàng thỏa mãn, nhưng con giao ước: phải vô mùng, hay trên gác cho kín.
– Ừ nhà mình còn ai nữa đâu mà dè dặt.
Cậu Ba tỏ ý muốn con gái không mặc áo ngực, để tiện tay đưa vô áo thoa vú cách tự nhiên, rờ bên dưới cũng không có gì cho lẹ. Còn Linh thường không mặc xì- líp thêm oi bức hầm háng. Cô lanh trí, con muốn gần ba nên đã nhanh gọn.
Đèn trên gác cậu tắt tối thui, cẩn thận để tấm vách chung hai bên cạnh không thể nhìn lén cảnh cha con đang lố lăng ăn nằm trái luân thường. Chợt cậu Ba đề nghị hai người tự cỡi bỏ hết cho gây hứng. Linh nhanh tay trút bỏ xiêm y quăng đùống ngoài mùng. Cậu ba chợt nhớ hai người cần làm vệ sinh sau khi giao hợp vấy bẩn tinh dịch, lẹ chân trở xuống múc thau nước đem lên gác cho sẵn sàng.
Yến Linh nhân thể nằm chờ ba vô mùng, cô chiêm ngưởng:
– Ôi kìa!, chòm lông dái của ba đem thui, dài thườn thượt che kín dương vật to chềnh dềnh đang ngúc ngoắc, hùng dũng, nước da hơi ngăm ngăm thân hình lực lưỡng, trong ánh sáng đèn điện hắt vào thấy mập mờ không rõ! Thảo nào ba tôi dai sức, đụ tôi lần nào cũng thật lâu mới cho xuất tinh. Nếu không phải chơi con gái, vì thương con mà nương chiều hành sự nhẹ nhàng. Gặp bà nào tuổi “xồn xồn” lọt vào mắt ba tôi, ông phạng chắc ngất ngư con tàu đi quá. Trong gia đình sống chung Linh và các chị biết rõ ba mình đã tư tình với bác Tư gái đến có bầu, do sinh lực ba tôi khá dồi dào. Mình không xài đâm phung phí thật uổng của trời, hoàn cảnh người thuyền nhân tỵ nạn lại cần cái “ngân hàng tinh trùng” qúy giá nầy.
Từ hôm biết bác Tư gái có mang dòng máu họ Võ, Linh thấy thương người phụ nữ có công săn sóc hai cha con như “người vợ hờ” trọn vẹn và vui vẻ đã tròn bốn năm gian khổ, lịch sự nàng thay đổi cách xưng hô gọi Má Tư cho gần gủi và đám con chị cũng kêu cậu Ba trở thành “ba Hiếu” như người cha thật sự cho thăn thương với nhau.