VN88 VN88

Nắc chị nữa đi cạ con cặc bự vào sâu trong lồn chị mà nắc đi em yêu

Tôi hơi nhấc đít lui về sau cho đủ chỗ Linh chung ghế. Choàng tay ra trước ụp lên cặp nhũ hoa nàng xem phản ứng sao? Linh bắt đầu như hơi run run, nổi da gà làm tôi cảm giác thấy hơi ấm chuyền vào bàn tay, kích thích mùi da thịt con gái trinh chạy rần khắp châu thân, nổi niềm sướng khoái ập đến bừng bừng. Tôi ra tay bóp bóp nhẹ nhẹ cặp vú son săn cứng, Linh hơi nghiêng đầu đón chờ nụ hôn của tôi trên đôi má, vầng trán dọc theo bờ vai…
– Cưng ơi!, chúng mình vui… được chưa?

Khi cô bạn gái bắt đầu cỡi bỏ từng chiếc cúa áo, tôi thấy hưng phấn cao độ. Trông Yến Linh lúc đó thật tuyệt vời như thể con “búp bế” sống đang chần ngần khoe của trước mặt giai nhân. Tôi cảm giác sắp sửa hưởng đặc ân nhập cuộc vui thú xác thịt bên người tình, người vợ trong tương lai.

Trong khi nàng trút bỏ xiêm tôi tranh thủ tuột bỏ mọi vướng bận. Cả hai trần truồng khoe của đón đợi. Tôi muốn “phát điên” lên khi hai người bắt đầu âu yếm, hôn nhau, mơn trớn vuốt ve nhẹ trên làn da mịn màng..
– Ôi Yến Linh đẹp như nàng tiên nga giáng thế?!

Thân hình quá kiều diễm, cặp vú như quả cam non ửng hồng đang đợi, núm nhô về trước, dáng thon dấp dẫn. Tôi như bị hớp hồn, bởi lần đầu hưởng cái thú giao tình với bạn gái, hòa lẫn sự rung động thổn thức của con tim trước thân thể quyến rũ của cô gái tỵ nạn yêu kiều, phút chốc sẽ trở thành người đàn bà.

Hai chúng tôi cùng nằm xuống chiếc đệm kề bên ôm nhau giây phút cho hưng phấn. Hai con tim đang đeo đuổi triết lý tình yêu và sự sống: Tôi ngồi hẳn dậy chủ động nắm “đồ nghề” đủ phong độ của mình nhét thẳng âm môn của nàng. Vì còn vụng về lần đầu, chà xát rê rê vài cái gây kích dục, rà rà một vài giây mới ấn nhẹ vào âm hộ khít khao của nàng. Linh cảm thấy đau vì dương vật to và lạ, rướn người lên miệng la:
– Áh ah, á..á.., chết em anh ơi.

Tôi hơi bối rối vì thiếu kinh nghiệm, nhưng cũng cố ấn mạnh dương vật vô sâu thêm chút, khiến nàng vặn bẻ người gồng chịu, nét mặt ửng đỏ trông thật dễ thương. Tôi cứ nắc nhịp nhẹ nhàng, khoảnh khắc cảm thấy mê tơi tôi mới nhấp nhấp cách hăng say của sức thanh niên. Lần đầu cảm nhận đau thốn ở đầu khấc, tự “khai cu” đứt chỉ máu nên cảm thấy tê buốt toàn đầu của dương vật, niềm sướng khoái giảm lần, rút vội ra vài giọt máu hồng lợn cợn vươn theo.
– Tôi hơi hốt hoảng thấy máu đỏ lấm tấm bám theo thỏi gân?!

Phân vân trong lo âu, tôi đành bỏ cuộc nửa chừng “hành trình về thiên trúc”…

Nhưng cứ mỗi sáng tinh mơ, khi đi mua thức ăn lót lòng, tôi và Linh đều dành cho nhau những giây phút ấm nồng. Thật sự mãn nguyện khi cả hai lên đỉnh khoái lạc của ái ân không muốn buông nàng ra một giây phút nào hết. Chỉ muốn được nàng ôm, được nàng âu yếm

 

*
*   *

Ba tháng sau, theo chu trình các phái đoàn Úc, Canada, Hoa kỳ, Pháp… đến cứu trại tham khảo, xét đơn khiếu nại trước.

Anh Dương Thanh Liêm là thông dịch viên đúng vào phái đoàn Úc, nên anh xếp hồ sơ thuyền nhân Võ Phước Hiếu lên trên và gia đình Châu văn Xương dưới kế – tức hồ sơ gia đình cô Châu Phương Loan .

Phỏng vấn viên người Úc nói tiếng Việt thành thạo.

Trước khi hở miệng nói lời giao tế, luôn nở nụ cười niềm nỡ làm mọi người tin tưởng. Ông yêu cầu mọi người: vì quá nhiều chi tiết khi nào hỏi,- một vị trả lời- tuyệt đối không xen vào muốn nói ngôn ngữ quý vị cứ phát biểu, trừ khi khó hiểu tôi cần thông dịch, vậy hồ sơ sẽ tiến triển lẹ làngï. Nếu trở ngại tôi lấy ngày hôm sau. Quí vị chớ lo lắng điều gì bởi sự công minh chánh trực của tôi đã tuyên thệ trước công lý.
Khi đối thoại ông luôn xưng hô tiếng:
– “Quí vị” nghe thân thương gần gủi với mọi người tầm trú.
Ngược lại các thuyền nhân xưng “Sir” như tỏ bày sự kính nể.

Do Liêm nắm vững mấu chốt thủ tục viết đơn, hành văn mạch lạc. Linh chỉ sao chép lại tuồng chữ nữ nét bút thanh tao.
Ông ngước lên hỏi ai viết lá đơn nầy.
– Yến Linh trả lời, thưa chính tôi viết bằng Anh ngữ.
– Ồ kìa!, Cô đang có mang … hả,

Linh lẹ vén áo khoe bụng. Ông đưa tay ra khoác khoác. Nhưng nàng đã khoe trọn vòng bụng có bầu trắng hế trước đám đông
Tôi xin hỏi câu hơi “nghiêm chỉnh” với nước Úc, nhưng Đông phương rất cần, vậy ai là “tác giả” bầu tâm sự của cô?. Người đó có đây không?.
– Yến Linh chỉ cậu thanh niên tên Đông đang đứng bên.
Đông bắt đầu trả lời bằng Anh ngữ:
– Thưa tôi là chồng cô Yến Linh đứng đây.
– Xin anh xác định biết bao nhiêu tuổi, cùng với thân nhân như cha mẹ, hay ai bảo trợ đến trại đây?.

Đông đáp gọn và nhanh:
– Thưa tôi theo cha mẹ, cả hai ở ngoài sân. (vì được Liêm mách nước, nên đến chờ sẵn). Tôi hiện 19 tuổi theo cô dượng lúc 14 ở đảo 5 năm. Xin mời quí vị nào là cô dượng hãy vào.
– Ông bà là gì của ”anh” đang đứng đây?
– Thưa Sir, tôi là cha mẹ của cháu Đông,
Liêm thấy họ ấp úng, cướp lời dịch cho lẹ. Như vậy hồ sơ không trở ngại- hai vị được “ăn theo” ghép cháu Đông- chồng cô Yến Linh sẽ lên danh sách sớm vào đợt nầy.
Câu nầy bắt buộc và quyết định:”quí vị có đồng ý về vùng thôn dã”- bên xứ Úc- nghĩa là nông trại: trồng cà, trồng cây trái cherry, táo…
– Dạ thưa tôi rất hoan hỷ.

Vậy ghép chung hồ sơ ông Võ Phước Hiếu, được ông chủ nông trại “bảo trợ” qua bà Châu văn Xương nhũ danh Võ Đoan Dung. Bộ Di trú đang cứu xét, nhưng tôi hy vọng họ thông qua, một khi tôi chấp thuận đơn tại đây.
Bên dưới xấp hồ sơ là các chứng từ: học Anh văn, học máy, kinh nghiệm phục vụ ở bệnh xá… của thuyền nhân chứng minh sự tận lực, tận tình gặt hái theo từng khóa học.
Hồ sơ thuyền nhân Châu văn Xương, kế tiếp được con gái ông đứng bảo lãnh cậu Dương Thanh Liêm theo diện “hôn thê”.
Tôi thông qua tất cả. Chúng tôi kết hợp vào cùng một danh sách chuyển trại nội trong tuần nầy.
Thấy thủ tục tiến hành nhanh, hơi sớm Linh ranh mãnh hỏi:
– Thưa Ông bao nhiêu tuổi và ở đâu?- tức tiểu bang nào?

VN88

Viết một bình luận