VN88 VN88

Nắc chị nữa đi cạ con cặc bự vào sâu trong lồn chị mà nắc đi em yêu

Lòng vui mừng thỏa dục, chợt tôi xuất tinh bắn ra mau, cổ tử cung mở đón nhận dòng nước trắng đục sệt sệt ấm ấm vào tận bên trong. Dù tôi phụt hết bầu tinh lực nhưng cơn hứng còn dây dưa, thằng nhỏ ngững đầu, cương cứng bạo, nó ngoa ngoe như con rắn bò qua lại một chập, nòng “ súng” mới chịu xuôi cò gập xuống.
– Thật là tôi sướng muốn điên dại!.

Còn Dung suy luận từ ngày biết mùi vị ái ân các loại súng Tây, cục nợ đời của Ta, chị đều hưởng qua ráo trọi. Củ nừng của Tây phương bao giờ cũng to dềnh dàng, dài thược, nên nông muốn tét cái lỗ lồn chị đến tanh banh, nhưng trong cái đau kèm theo nổi sướng tăng tăng, mà chị vẫn gồng mình rán nín lặng vì khoái cảm của chính mình quên sự đau đớn, chỉ vì cái chân hạnh phúc, chọn một bến bờ cho yên cuộc đời.

Nhưng đêm nay gần xác thịt với Ba Hiếu chị đâm thương thương tủi tủi cho thân phận, cuộc đời sao lắm truân chuyên của phụ nữ chân yếu tay mềm tạm dung thân xứ người như mình.

*
*   *

Phước đức tiền đường để lại cho con, cháu. Từ khi được quen biết Phi Nhung qua sự giới thiệu của Linh, Smith thường lui tới nhà tâm sự, trò chuyện, ăn uống. Chàng đâm say mê vì nhìn cô gái đậm nét Á châu, khóe miệng thật duyên, lộ nét thông minh trên vầng trán, ước ao nắm tay nàng kết tóc se tơ và thuận lý hơn vui thú xác thịt với cô em- Linh, bất chánh quá. Chàng thầm nghĩ, mình mời về gặêp cha mẹ ở thành phố, Nhung vui ưng thuận.

Từ đó, Phi Nhung- Angela- hằng ngày được Smith săn đón ân cần, cứ tan học mọi người và sinh viên bươn bả rời khỏi Sở Giáo dục Đào tạo, một chiếc xe bóng loáng đậu sẵn rước cô giáo sinh trẻ đẹp, thông minh học xuất sắc trong khóa, nổ máy chạy về hướng cuối Thị trấn, để lại nhóm sinh viên còn chậm bước, lòng đầy ngơ ngác và thèm thuồng ghanh học để lọt vào mắt xanh của “đấng trượng phu” có chức vị trong Thị trấn Hunter Valley nhỏ bé thưa người. Lần lần theo ngày tháng, rồi sinh viên phát giác anh chỉ huy Cảnh lực trồng cây si trước sân trường.

Tình cảm nẩy nở, hai người thay vì về nhà ghé quán giải lao hay trao đổi những tâm tư, dù mê thích Smith lịch lãm, học thức thật; nhưng Nhung cứ giữ đúng giờ về chăm chỉ gạo bài, giữ phong độ học chăm chỉ, cô năn nỉ yêu nhau cho cô thư thả trải những học thức trên trang giấy nọp cho Ban giám hiệu đúng kỳ. Con tim em có bóng hình anh rồi, nàng gửi nụ hôn, để gây sự tin tưởng.

Cuối năm Phi Nhung tốt nghiệp thủ khoa, mang niềm vinh hạnh cho ông bà Brown Gabriel- người bảo trợ và Smith Ballack hôn thê đứng kề, trong bức ảnh tốt nghiệp giáo sư đội hia mão, áo thụng chễm chệ. Mẹ và chị Loan vui mừng. Ước mơ của Nhung muốn dạy trường Thị trấn được toại nguyện vì muốn gần gia đình và mọi người thân. Nhưng Sở Giáo dục tuyển thêm 3 giáo sư tốt nghiệm điểm cao, học về Quản trị và điều hành: Giám thị và Giám học cho ngôi trường Trung học mới sắp khai mở ở thôn – suburb Green Valley kề bên Thị trấn. Khối di dân và tỵ nạn Việt theo chánh sách của chánh phủ thu nhận nhân đạo đổ xô về tìm việc, an cư ngày càng đông nhu cầu: nhà cửa, thương mãi, di chuyển và sự giáo dục… cũng theo với nhịp phát triển nhân sanh.
Vì thế Nhung học thêm năm lấy bằng cao học, đám cưới sau đó.

Smith Ballack nhìn Angela- Nhung giống như quả táo mộng thơm, trinh nguyên, đầu mùa trong vườn ông bà Brown Gabriel chỉ có chàng xứng đáng hái xuống.

Phần 5: Đi Thêm Một Bước
Steven được chị dâu- Emma đánh thức dậy ăn cơm tối, không thấy Dung, như thiếu hơi người đàn bà, lòng buồn rũ rượi, tự cáo trách mình, không phân minh chiếm đoạt con tim nàng làm chủ thì ngày đêm gần bên nhau.
Ăn cơm chung gia đình như đầu óc không vui thảnh thơi.
– Vắng Dung về gia đình em buồn quá?
Chờ nàng ưng thuận trả lời, anh chị nghĩ sao?
Qúy lắm! phụ nữ Việt Nam đẹp, tuổi tác xứng hợp tánh Dung mềm mỏng khéo léo trong gia đình anh chị rất hoan nghênh. Chưa có ai cao sang và chiều chuộng đàn ông như cô ta đâu!?. Vẽ vang, hạnh phúc lắm.
Steven suy nghĩ chỉ dạy người lên liếp trồng Strawberry, chia sẻ công việc rảnh ra lo nới phòng ốc, lo áo cưới, sắm sửa trang phục tổ chức lễ cưới hỏi một lượt.
Steven tâm đắc vợ chồng anh chị mình thấy không trở ngại.

Đêm qua dù nằm gần bên “chồng” Ba Hiếu, nhưng Dung khó chớp mắt yên giấc, suy nghĩ lại trong gia đình hai cô con gái trưởng thành, sẽ có danh vị trong tương lai, chị tự yên ủi phước đức ông bà để lại. Nhưng khi suy tính, lại chính mình già chắc con cái bận bịu gia cảnh, lối sống ở xã hội Úc ai tự lo nấy, phúc lợi xã hội phục vụ: khi ốm đau, thuốc men khác phong tục Việt Nam đùm bọc cha mẹ già, chúng nó đưa vào Viện dưỡng lão, thà tìm người chồng cho an ủi hậu thân tuổi già khỏi cô quạnh.
Sáng còn tờ mờ, mới 6 giờ, Ba Hiếu, Dung và Đông lái xe chạy vào Nông trang thật sớm, vừa ngừng ở khu sân sau. Steven chạy xuống, mừng ôm Dung hôn nàng tỏ vẻ quyến luyến trước mặt mọi người, nắm tay nàng và mời mọi người lên uống cà phê, điểm tâm, để chàng thố lộ tâm sự:
– Gia đình chấp thuận anh cưới em đó Dung?.

Đoan Dung ngước nhìn thoáng vui trong dạ, nhưng chỉ chớp chớp ánh mắt, không trả lời ngay câu hỏi, như ngầm ưng thuận trong lòng.
Ba Hiếu đoán biết vợ sắp sang đoàn viên, lòng càng vui hơn hết, chỉ Đông con rễ ngồi im lặng nghe, bất động không ý kiến.
Vậy hạnh phúc quá!, nếu Dung thật sự có nơi có chốn yên thân, trút nhẹ trách nhiệm cho Ba Hiếu, thầm nghĩ!. Chứ cánh hoa không chủ, ví như loài hoa lục bình trắng, kết thành mảng bự lá cọng xanh mượt mà, trôi dật dờ theo dòng sông, lên, xuống theo con nước ai muốn vớt hoa, ngắt lá lục bình cho “gia súc” ăn cũng được, lêu bêu không bến bờ, tàn tạ trôi thẳng ra biển khơi…
Cả bốn uống cà phê xong, ai cũng hồ hởi vui mừng.

Steven nhờ Ba Hiếu xuống nhà kho lấy số dụng cụ đặc biệt làm vườn bỏ riêng lên xe, ba người đàn ông chạy ra khu vực trồng Strawberry, cắm cọc, căng kích thước cho máy cày vun luống, chỉ đắp vải bố nylon giữ độ ẩm, phủ đất cao làm chân và úm cỏ khô trên mặt, sẵn sàng chờ xuống cây Strawberry gieo trong các hủ nhựa. Khu vực gần hai mẫu tây nằm gần sát nhà, vì sợ chim muôn cầm thú ưa loại trái cây qúy nầy.
Trang gia họ Gabriel giàu có lững lẫy, nhà cao, đất thênh thang phất lên nhanh là nhờ trồng Cà chua và trái Strawberry cả mươi mẫu. Công ít lợi tức cao, chắc ăn không bỏ trái nào dù nhỏ vì họ bán để chế biến thành thứ sauce cà và mứt Strawberry dành mọi người ăn sáng.
Ba Hiếu mới nghĩ sự đời:”thà người ta cho vàng, chứ ai chỉ đàng đi buôn bao giờ”, họ sợ nhân công học nghề, làm mất đi giá trị, phẩm chất loại trái cây quý hiếm và đắt. Giờ hai cha con được tín cẩn giao việc, muôn sự chỉ vì “cái hiễm” của Dung sắp trao cho Steven, làm em dâu trong nhà Gabriel.

Nhưng bản tánh người Việt, thấm nhuần phong hóa, tập quán đạo đức cổ truyền, sống quay quần đoàn kết. Một khi thọ ơn ai, quới nhân hào hiệp cứu mình trong đời sống, họ cố báo trả cho trọn vẹn; bản tánh chơn chất không hề phản trắc, keo kiệt bất cứ vấn đề gì; với nữ thậm chí “chuyện ấy” bị đòi cho không cũng vui vẻ dâng hiến?!..
Steven hy vọng hai cha con Ba Hiếu và hai nhân công làm chung để mình rảnh rang, lo hạnh phúc riêng tư. Anh thèm khát dục tình từ suốt đêm qua, sau khi giao xong công việc, Steven bươn bả lên nhà trên tìm Dung.
Trời mới tưng tưng 7 giờ 30, ánh bình minh tinh khôi vừa ló dạng, báo ngày nắng đẹp. Những con chim bồ câu trống trên mái nhà, mái hiên, chuồng cây, làm tổ đâu đó cất tiếng “gụ mái” ầm ỷ nghe như thôi thúc; chim rừng cũng xuống đất tìm săn mồi.
Steven ham muốn trổi dậy nổi ái ân của cồn cào tăng tăng trong cơ thể của mình.
Dung giật mình quay thấy Steven đứng chờ, nét mặt cười cười như muốn đòi hỏi điều gì, nàng biết mình còn thiếu nợ “cử đêm” qua.
– Anh về phòng, em bỏ quần áo dơ vào máy giặt lên liền.
– Em cứ để đó chút có Bella giúp cho, nó gọi anh bằng cậu, đến thay em làm việc gia đình. Khi có chồng thì chị Bích Hà thay thế làm, nay đến em.
Steven điện thoại gọi đứa cháu- vợ của Brian thợ máy, lên nhà thay vì chăm giữ trẻ. Chàng lo sửa soạn phòng rộng bên cạnh, thay gối chăn mới cho ngay thẳng, tạo tổ ấm…

VN88

Viết một bình luận