Hai tháng sau đến Úc, cậu Ba Hiếu lo tiến hành thủ tục bảo lảnh vợ và con còn ở Việt Nam. Cậu ba hy vọng bảo lảnh Võ Thành Tâm- anh ruột của mình- ghá nghĩa cho “người yêu” Đoan Dung để còn mãi mãi trái tim còn sống và hưng phấn bên nhau.
Những thuyền nhân Việt còn sống sót định cư xứ người, họ mang cả con tim, những khối óc kinh nghiệm tinh xảo, những thành tựu trong chế độ và định chế Sàigòn cũ xụp xuống, mang cả các tinh hoa của một dòng sinh mệnh dân tộc Việt hội nhập vào cái xã hội Tây phương, ở phía Nam bán cầu.
Khối người tiên phong, thuộc thế hệ tiền bối có thể ông bà, cha mẹ, chú bác anh chị đã đóng góp, vun bồi cho xã hội đa văn hóa Úc hưng phát, thế hệ thứ nhất đang chuyển dần vào hậu trường bóng tối và thế hệ một rưỡi tiến lên, trong sanh hoạt, trong giao tế tiếp xúc lẫn nhau, tình cảm từ đó cũng nảy sanh, chủng tộc da màu cũng pha loảng khi hai dòng máu cuồn cuộn trong con tim sản xuất thế hệ trẻ mới, thông minh và tiến bộ hơn các bậc tiền hiền.
Tình yêu không phân biệt tuổi tác, sắc màu, tôn giáo ..; chỉ có con tim tiếng nói nội tâm bộc lộ qua ánh mắt làm ánh đuốc soi đường cho tương lai…
Phần 1: Gió Đông Gặp Gió Tây
Hai tháng sau an cư vùng đất hứa, cậu Ba Hiếu tiến hành nộp đơn bảo lảnh vợ con đoàn tựu từ bên Việt Nam. Chị Tư Xương- Đoan Dung, chần chờ chưa dám quyết định ưng thuận, hay chối từ lấy người anh ruột của Ba Hiếu là Võ Thành Tâm, ở Rạch Giá, Việt Nam. Xứ Úc có nền dân chủ pháp trị sống nhờ luật pháp, thăm hỏi luật sư làm giấy tờ thủ tục bảo lảnh diện “hôn thê” nếu không về quê hương làm đám cưới, đãi tiệc, có chụp hình quan viên hai họ, đặc biệt có ảnh riêng cô dâu, chú rễ đăng nạp, e sợ bị Bộ Di trú bác khước đơn xin từ lúc đầu.
Vào lúc, bà Bích Hà má ruột của Đông muốn nghĩ để trở lại trường lấy văn bằng, hoàn cảnh thuận lợi vào mùa trái cây Dung hằng ngày phải theo chồng- cậu Ba Hiếu và con rễ tên Đông, cùng nhóm cư dân địa phương vào nông trại bẻ trái Cherry đang chín rộ.
Gia đình ông Brown Gabriel- chủ Nông trang, trước đây được Bích Hà phụ giúp từ ngày đến Úc, phụ nữ Việt Nam rất siêng năng, bà có khả năng sắp xếp, điều hành mọi buổi tiệc trong ngoài chu đáo, thầy thợ cần gì tự thay mặt chủ giải quyết, bà Emma rất trọng vọng Hà, do đó, bà chủ rảnh rang chỉ chuyên trách phần hành chánh và tài chánh tại văn phòng.
Bích Hà muốn ghi danh khoá childcare- chăm giữ trẻ- chuyển về thành phố Adelaide, phải nghĩ việc. Giới thiệu chị Tư Xương- khuê danh Đoan Dung vì tình đồng hương như thông gia tạm thay thế mình, hai nữ hướng dẩn nhau cả tuần cho thạo việc, từ đó chị Tư có việc làm chánh thức. Ông chủ vốn cảm mến bốn mẹ con nàng từ ngày bảo trợ đến Nông trại, khi gặp mặt chào hỏi nghiêng má hôn, nựng xã giao nàng bởi chị ”phì nhiêu” da dẻ vú mông đẩy đà, hấp dẫn hơn Bích Hà bội phần; chừng như hương sắc ngạt ngào của phụ nữ Á châu càng làm ông chủ chết mê chết mệt Dung lúc nào không hay!, dù có mặt bà vợ hay ai đứng gần, nhưng thâm ý không đắm say nhục dục chỉ “chấm” nàng cho thằng em ruột. Riêng Dung lấy làm hảnh diện, lòng rộn ràng lâng lâng sướng khoái, được gia chủ cưng, đối thoại Anh ngữ được ông trao chuốt nên giọng nói điêu luyện và nhất là ánh mắt bà chủ chẳng hề tỏ lòng ghanh tỵ, vì bản tánh rộng rãi của người Tây phương hay phong tục tập quán của đất nước họ chăng?
Nhà trồng tỉa, Steven- là em ruột chủ Nông trang có cảm tình, thầm để ý phụ nữ có thân hình hơi phốp phát, lấy lý do chở Dung đi chung xe để cân số lượng trái cây chuyên chở về nhà kho tồn trử. Do đó, nàng phải theo một bên Steven. Đối với công nhân khác phải cực khổ giải nắng dầm mưa thu nhặt trái cây cho vào chiếc giỏ cân kí lô tính tiền, nàng có phần an nhàn hơn.
Dung khôn khéo muốn chiếm cảm tình, sáng pha cà phê sửa chứa trong phích cho nóng, làm bánh mì, nước uống thêm phần ăn sáng mang riêng cho Steven, khi lái xe đi chung. Săn sóc chàng như tình nhân, Steven rất vui vì nhỏ hơn chị Tư Xương một tuổi, tính tình rất galant với phụ nữ, phóng khoáng nói cười vui vẻ, ưa thích tự do. Từ ngày gặp phụ nữ da vàng vào phụ giúp gia đình anh chị mình, lại nghe tin người chồng vừa qua đời hơn năm nay – đang cô đơn- chàng trai độc thân bị “tiếng sét ái tình”, bị khối “nam châm thịt” cuốn hút, trở nên khoái hương sắc phụ nữ Việt Nam vừa đẹp vừa chân tình, vừa hầu hạ miếng ăn cử chỉ dịu dàng ân cần, không kém phụ nữ Nhật, Steven chưa từng tìm thấy ở phụ nữ đất nước ông; dù chị Đoan Dung ăn mặc kín đáo, sợ bị ánh mặt trời xâm nhập da cổ và tay chân, nhưng không thể nào che khuất cặp đào tiên đồ sộ đũng đỉnh trong áo khi di chuyển hay khom xuống khuân từng thùng trái cây chất lên xe. Nhìn miệng nàng cười duyên dáng, ăn nói đưa tình, khiến Steven cứ mơ màng trong đầu chắc “điểm nóng” của nàng tươi mát lắm.
Ban đầu chị Tư Xương và gia đình sáng đi làm xế chiều về nhà, vào vụ mùa trái cây, cả 4 người và số công nhân phải làm trể và ở lại trang trại tạm nghĩ qua đêm.
Steven rất cảm tình nên cứ tối, xuống khu nhà trại tìm rước Dung lên văn phòng- cũng là nhà của vợ chồng ông chủ trại, ăn uống xem Tivi, hai người trò chuyện thân mật, từ từ nàng dạn dỉ, cảm tình sâu đậm họ nắm tay và hai người lái xe tìm bóng tối tò tý hôn hít xờ mó như cặp trai gái tuổi dậy thì. Bây giờ chị Tư –Đoan Dung được chánh thức vào ngôi nhà, tình tự càng đậm đà như cảnh lửa gần rơm. Dung dè dặt về mặt tình cảm về trình bày với chồng- Ba Hiếu- như than vản nổi niềm, nếu mình không chiều lòng, hy sinh “chút chút” cho Steven sơ múi, chỉ sợ mất việc hoặc phải làm việc khác nặng nhọc…
Cậu Ba Hiếu cảm thông cho nổi “đoạn trường” một kiếp nhân sinh của Dung, hoàn cảnh bất đắc dĩ của người đàn bà, cũng có thể con người Steven hợp nhản với nàng hơn là người anh ruột còn ở Việt Nam. Âu cũng là duyên phận cho phụ nữ xứ lạ quê người! Dù rằng cảnh vợ chồng giữa nàng với cậu Ba Hiếu hằng đêm vẫn đầm ấm, tình gối chăn vẫn mặn nồng, vẫn còn gắn bó.