VN88 VN88

Dục vọng bỗng được đánh thức mãnh liệt

Những hành động xoa bóp đùn đẩy làm cho cái nịt vú trệ xuống và rớt ra khỏi ngực cô lúc nào không hay. Chúng nằm chình ình trên sàn nhà, lum lúp như hai chiếc oản no tròn đều đặn. Hoan vẫn tiếp tục vò hai vú, càng nghĩ đang được cậu bé xoa bóp chứ không phải chính cô đang làm. Cô nắn hai núm vú, bẹo lôi hai cái quầng và vò hai vồng bầu như ta vò lá rau má.  Những cái núm đỏ lưng lên càng làm cho màu hồng tự nhiên sẫm lại thêm khiêu khích. Hoan càng vò để dằn cơn tức tối dâng lên thì hai bầu vú càng nhỉnh lên nhìn cô châm chọc.

Lúc này nếu có ai nhìn thấy chắc sẽ nghĩ cô là một con rắn đang múa khúc trong đền thờ nữ thần vì cô uốn éo mềm oặt như thân xà vậy. Hai mắt cô nhắm nghiền lung linh, bàn tay thoăn thoắt vò day lên những cái vú vốn đã căng lên hết cỡ. Có lúc cô phải dón ngón tay nắm lấy núm vú lăn se như vo cục bột mới thấy bớt thổn thức, không hiểu sao cô nghĩ phải nhờ đến một cái miệng đàn ông bú mút vào họa may đầu vú mới đỡ tê.

Cũng may, đêm nay là đêm cuối tuần, mai trường nghỉ dạy nên dù cô có thức khuya một chút, cũng không sao. Nghĩ thế cô nằm ườn ra giường, hai tay bóp cật lực lên đôi vú và đầu óc rầm rộ những ý tưởng lạ.

Cô càng cố biện minh việc làm của cô hoàn toàn tự phát thì cô lại đụng đầu với khuôn mặt đứa bé nghệt ra vì cô. Hoan không thể xóa bỏ hình ảnh của nó được, giờ nó đã là một ám ảnh suốt đời bám lấy cuộc sống của cô để khuấy trộn lên như một nồi bột nấu sôi tới độ.

Bao nhiêu sự khép nép bấy lâu cô ủ ấp cơ hồ rệu rã hết. Cô thấy mình yếu ớt quá đáng. Cô hoàn toàn bị động vì cơn dục bất chợt đến với cô. Bao lần cô muốn tự xỉ vả mình, không dưng chỉ vì cái nhìn trộm của đứa bé mà cô muốn hóa rồ, hóa dại. Song con người yếu đuối vốn tự tìm cách bào chữa cho ý nghĩ xằng bậy của mình. Hoan cũng đang tìm cách chống chế như vậy, cô cố chối bỏ sự tác động của cậu bé mà chỉ nghĩ đó là bản tính thèm khát tự nhiên của người nữ đôi khi lởn vởn qua đời sống hằng ngày mà thôi.

Tự nãy giờ, Hoan hành tội hai vú mệt nhoài. Mà sao vò bóp tới nước vậy rồi hai vú vẫn chưa hết rạo rực. Cô nghĩ phải chăng bàn tay người nữ còn thiếu một thứ gì đó khiến cho họ không tự thỏa mãn họ được. Trái lại, chả cần đàn ông đụng chạm sờ mó vào, cứ thoáng thấy vẻ mặt họ nhìn không chớp vào đôi vú, dù là còn ở ngoài mấy lớp vải mà sao bản thân mỗi người nữ như đã bị đâm xóc lên.

Hay là ở tia nhìn của phái nam có thần lực thu hút thịt da người nữ phải xáo động mãnh liệt như vậy. Chả thế, biết bao cô/chị khăng khăng tự tin mình cứng rắn, rồi bỗng bị phái nam lột bỏ áo xống lúc nào cũng không kịp cản giữ nữa. Đến khi nghe thịt da nổi cơn như da gà, nhìn xuống thì miệng anh đã ngậm hồi nào nơi vú chị.

Hoan bị lăn lộn trong ý tưởng như vậy mà thấy mệt tầng tầng. Nỗi mệt lớn duềnh mà sự bứt rứt vẫn không thuyên giảm. Hai đầu vú vẫn riết róng đòi hỏi sự bóp nắn dữ dằn hơn, làm cho hơi thở cô loạn xạ đứt nhịp. Cô những muốn băng xuống đường tìm cậu bé để đưa nó về đây với cô đêm nay.

Thời gian có vẻ đã khuya lắm rồi, nhưng cơn rạo rực xảy ra ở Hoan vẫn âm thầm phá phách cô. Phố xá đã yên ắng, một sự im lặng hoàn toàn của tỉnh lẻ làm cho cô giáo bỗng chốc thấy mình trống rỗng khủng khiếp.

Dục vọng từ lâu tưởng bị bỏ ngủ quên bỗng thức dậy thật mãnh liệt. Nó làm cho các tế bào và cơ bắp nơi người cô chợt tê dại, đông cứng đi. Cô có cảm tưởng như đang có muôn vàn ngón tay ngo ngoe chụp lên những chỗ nhạy cảm nhất của người đàn bà vò bóp làm cho cô rần rần, không giữ sự bình tĩnh được.

Có một cái gì đó đang mơn man sau gáy cô, rồi nhảy sang nơi đầu hai vú, cô chưa kịp hạ thấp nỗi khát khao dồn nén thì đã thấy lăn tăn nơi dưới bụng. Sự mơn trớn dịu dàng nghệ thuật làm cho cô như bị bứt đi hơi thở, nhất là khi có luồng ấm khỏa tràn nơi háng cô, rõ ràng như có bàn tay ai đang mân mó chỗ đó vậy.

Một cách vô thức, cô dạng chân ra để bàn tay vô hình dễ dàng xoa vuốt cái vật đang làm cho cô khó chịu. Rõ ràng cô còn đang mặc quần trên người, vậy mà cô lại nghĩ bàn tay ấy đang chui rúc vào trong lớp vải. Một bàn tay ngập ngừng, một bàn tay nhỏ bé, một bàn tay măng tơ, rón rén như con chuột nhắt thập thò trước hang khi nhìn thấy miếng phó mát thơm tho đang bày chình ình trước mắt.

Hoan nhắm hai mắt lại, lờ đờ theo dõi các động tác của bàn tay. Chả hiểu sao cái người đang mơn trớn cô chưa chịu tấn công ào ào ngay như mọi người đàn ông bình thường mà trái lại như cố rụt rè, nghe ngóng.

Chính thái độ e lệ đó làm cho Hoan càng trở nên sốt ruột. Cô cảm thấy thời gian kéo dài lê thê, nhức nhối, các đầu vú tự dưng săn cứng lên dù lúc này chẳng còn bị rờ mó như khi nãy. Sự va chạm nhẹ nhàng giữa lớp vải quần ngoài và lớp lụa quần lót làm cho những sợi lông măng đen vốn nằm ép nơi lá bướm của cô cùng một lúc xao động mãnh liệt lên.

Hoan đã cố giữ đừng kêu rên nhưng không sao kềm được. Bàn tay xoa đều lên mớ lông, làm cho trở thành một nhúm tóc rối, máu cơ hồ đã dồn đọng lại nên các sợi lông cứng lại, đâm chia chỉa lên chiếc sịp. Chính bàn tay nhỏ nhắn cũng nhận ra sự việc đó nên cũng cố mơn man cho các sợi lông mềm dịu lại.

Nào có được đâu mà chỉ làm cho căng thẳng thêm nơi cô. Chẳng nói, Hoan tự dùng tay lôi cởi quần ngoài ra, và kéo luôn mảnh quần lót mỏng để khỏi bị vướng víu. Cô nghe thoáng một tiếng ồ ngạc nhiên thích thú, kèm một tiếng tróc ở miệng của ai đó chừng như vô cùng mãn nguyện.

Cô cảm thấy dễ chịu hơn khi lá bướm được mở thong dong, không còn bị đè nén nữa. Giờ cô có thể thực hành các động tác mở rộng hai chân nếu có cảm nghĩ cái bướm bị ngộp.

Ngộp thì chẳng ngộp, song mệt lử cả người. Hoan không ngờ cô lại tệ hại như thế. Bao năm rồi xa anh, dù thế xác cô vẫn còn non tươi rung động, nhưng có bao giờ cô bị ám ảnh vì cái dục len lỏi vào. Vậy mà tại sao bữa nay cô hoàn toàn khác lạ như thế.

Cái bướm của cô nó cứ thôi thúc cô phải mân mê lấy, phải làm cho nó được sờ mó để hạ cơn tức tối đang dâng. Hai cái mu rộp lên như miếng ngói bị thiêu bởi ánh nắng hè, cô chưa gì nghe như nó đang lách tách kêu nứt lên vậy.

VN88

Viết một bình luận