Quả đúng vậy, có nhiều khi mấy chị hơ hỏng quên tuốt luôn ngày có bịnh, cứ xông xổng để tuồng luông, kinh trào ra cũng hổng hay biết, người ngoài thấy gớm òm. Đứa bé thấy cô cháu nói chuyện vui vui nên hết khóc, nó sung sướng nép vào mình cô Hoan. Những sợi tóc trên đầu cà xước vào bên lườn ngực cô làm cho nhột nhột. Cô biết ý nên hơi lách né ra, nhưng thằng bé vội giúi ngay vào. Lần này mớ tóc của nó đụng lung tung khắp cái vú làm cô Hoan nghe nhói nhói.
Đứa bé vẫn ngước tới ngước lui hỏi cô: vậy sao các cô bị xáo trộn, cháu thấy có gì đâu, cũng như người bị đứt tay máu đổ một chút thì hề hấn gì. Cô giáo bật cười vì lối nghĩ ngây ngô của nó: cháu nói sao dễ vậy. Chèn ơi, phụ nữ có kinh ruột nóng hơn lò lửa, ai hỏi cũng muốn la làng, ai càng ràng làm cho họ còn muốn nổi sùng là khác. Họ như có ai đâm kim, đốt lửa trong gan trong ruột vậy. Cô định nói nữa, nhưng ngưng kịp. Suýt một chút thì cô phẹc ra luôn là chỗ bim nó nóng hừng hực và cồn cào quá xá.
Trong một lần, cũng vì mãng lo hỏi dồn hỏi dập, cái đầu đứa bé ngúc lia làm mũi nó hích vô cái vú cô giáo. Nó như bị một luồng điện chạy rần rần vào người, một dáng nét mềm mềm, êm êm chạm vào chót mũi nó khiến nó đê mê ngây ngất. Lại thêm mùi hương đặc biệt ngòn ngọt xộc mạnh vào, nó buột miệng không dằn kịp khen: cô thơm quá.
Cô giáo Hoan bỗng rùng mình liên tiếp mấy cái liền. Tim cô đập rộn ràng lên, nó nghe uỳnh uỳnh như tiếng trống trận.
Cô Hoan không nghe rõ lời đứa bé nói nên phải gặn hỏi lại: cháu vừa nói gì thế. Đứa bé đâm sượng ngang, nhưng đã lỡ thì nó cũng nhắc cho xong: cháu khen cô thơm quá. Và để cho rõ nghĩa thêm, nó chen vào: ý cháu muốn khen là cô đẹp nữa. Cô giáo chợt lúng túng ra mặt. Cô vội nhích lui người ra để gián tiếp tỏ cho đứa bé biết cô không bằng lòng với lời tán tụng này.
Đứa bé biết là nếu không mạnh dạn soi tỏ lòng của nó trong lúc này thì chẳng còn dịp nào khác, nên nó hấp tấp nói luôn: cháu khen đúng mà. Tại cô không nhìn ra vẻ đẹp thực sự của cô, chứ cháu đứng ngoài thấy rõ lắm. Cô có nét đẹp thùy mị, kín đáo và đầy quyến rũ nữa. Cháu thú thực cháu đã để ý đến cô từ lâu rồi.
Cô giáo Hoan bỗng cảm thấy lùng bùng. Tâm trạng cô càng điên đảo vì lời thằng bé. Nó khen cô với tư cách một thiếu niên hay là nó nhìn cô dưới đôi mắt của một người nam giới. Phải chăng đó là tâm tư của nó xuất phát từ một tình thương dạt dào vô tư hay có xen lẫn sự kích thích của người nam với người nữ.
Cậu nhỏ bỗng thấy cô giáo lơi người ra thì lại nghĩ rằng cô bực mình nên cũng lo ngại. Nó im lặng chờ xem phản ứng của cô. Nó nghĩ chắc là cô sẽ nạt nó con nít mà bày đặt khen chê người lớn, nhưng rồi chẳng thấy cô nói gì. Cô chỉ ngồi bất động nghĩ suy chuyện gì ở đâu đâu.
Mãi mới thấy cô nói với nó: ai bày cho cháu nhận xét khen cô vậy. Cô thì thấy cô chẳng có vẻ gì như cháu nói. Theo cô, cháu nên bỏ qua ý tưởng so sánh đó đi, thư thả cô sẽ xin cho cháu đi học. Con người ta còn thừa thời gian để tính việc lâu dài, cháu đừng sớm để ý ba cái chuyện linh tinh mà lãng quên trau dồi sự học.
Đứa bé nghe thì nghe, nhưng tâm trí vẫn không thể rời bỏ hình dáng cô được. Nó còn cố vớt vát thêm một lần chót: cháu nói đúng mà cô. Quả thực cô đẹp và thơm vô vàn, chính cháu còn bé cũng đã nhận ra nét yêu kiều huống chi người lớn. Nó nói cái miệng mà trong đầu thì ngầm nhìn nơi khoảng ngực áo cô phập phồng lên xuống. Nó đang hình dung hai trái vú để trần của cô rất mềm êm mà nó thoáng vừa được dựa vào khi nãy.
Nó cũng đoán già đoán non cặp ngực đó thanh tân tuyệt mức, không quá to cũng chẳng quá nhỏ, có thể ôm kín một bàn tay, nhưng còn nét êm thì đến nhung cũng không sánh được. Nó so ra những chiếc áo nịt của cô dù có thuộc vào hạng có mác đắt tiền cũng không sánh được với vẻ đẹp trần thật của từng chiếc vú.
Cô giáo Hoan như bị mũi kim tiêm nhọn đâm nhói vào, cô muốn đứng ngay lên để cắt đứt đi ý tưởng vật vờ đang càng lúc càng lớn dậy. Nhưng cô lại e ngại vì làm như thế khác nào tự mâu thuẫn với cô. Đứa bé vừa được cô bảo đảm không bỏ bê và chấp nhận cho nó dựa vào người, nay nếu cô giãy nảy thì chẳng hóa cô lại muốn hất nó ra sao.
Cô thật hết sức lúng túng. May đâu, cô chợt nghĩ ra một lối thoát. Cô vin vào sự kiện đêm đã khuya, cả hai cô cháu cần nghỉ ngơi để đuổi khéo đứa bé ra khỏi vòng ôm thân thiết. Cô dùng lời hết sức bình thường để thằng bé chấp nhận.
Khi nó đã đứng lên về nơi chỗ nằm dành cho nó thì trái lại cô giáo Hoan bắt đầu bùng lên những tư tưởng lạ lùng. Cô lan man tự hỏi liệu đứa bé vừa lón lên nhận chân tình yêu ra sao, hay chỉ là những rung động vì người nữ có những điều mà nó háo hức muốn được cầm nắm trong tay.
Cô đã tắt bớt đèn vậy mà vẫn thấy người hừng hừng nóng của một thứ dục vọng đằm đằm len lỏi, chui rúc vào. Không hẳn là cô thèm một bóng dáng đàn ông, nhưng lời khen của đứa bé còn mãnh liệt hơn những gì cô tưởng.
Thời gian gần đây cô thấy rõ sự lớn dậy của ngực cô, hai cái vú cương cương như người đang cho con bú. Lờn vờn nơi quầng và núm vú như luôn có một cái miệng ngậm vào mút mạnh bạo. Cô tỏ ra từng trải như đã từng sinh đẻ con, cho dù trên thực tế cô mù tịt từ việc ăn nằm đến việc cấn thai. Thế thì sự ám ảnh do từ đâu mà có.
Cô tự hỏi trước khi cô nhận ra sự theo bén gót của đứa bé thì tư tưởng này đã phát sinh ra chưa, cô hoàn toàn không nhớ nữa. Kịp khi đem đứa bé về, lúc nào hình như cô cũng thấy lảng vảng một sự gì khó nói. Đời tư của cô tuồng bị xáo trộn lên, áo quần cô treo hay xếp hầu như cũng bị dòm dỏ vào. Cô nhận rõ nhất là những thứ áo quần lót của cô, những thứ cô mặc dính liền ở những nơi tế nhị và kín đáo nhất.
Mỗi lần thay, cô cầm mỗi thứ trên tay đều có cảm tưởng như có cặp mắt nào đang nhìn trừng trừng. Cô chùng chình ướm vào ngực hay quàng vào bẹn để kịp trớ ra là có bàn tay ai chờn vờn theo để xoa vuốt lên vú hay háng cô. Quẳng cái đó thay bằng cái khác thì vẫn thế, tệ hại hơn là khi thì loáng thoáng bàn tay, khi lại rành rành một cái miệng hôn hay chạm vào các nơi chốn đó mới đáng sợ.
Những sự trêu ghẹo tẩn mẩn này khiến cô rất bực mình vì chúng còn tác động nhanh và đậm hơn những vật thực. Bởi vì người thực chạm hay sờ mó nghịch ngợm cô còn có giờ có giấc, đằng này thứ ám ảnh vô hình thì cứ liên tục diễn ra. Nó làm cô thở hào hển, bức xúc suốt cả ngày, dù ở nhà, ngoài đường hay trong lớp. Chúng là những bước chân âm thầm rón rén, cào cấu chọc ghẹo cô làm cô khựng đi khi đang giảng bài cho học trò.
Đêm cô nằm không còn những giấc ngủ bình yên như dạo trước. Cô đã cẩn thận không mặc các thứ lót bên trong khi đi ngủ, vậy mà nhịp thở cô vẫn bị nén rộn. Từ giờ chỉ cần một lớp lụa mỏng cũng đủ làm gây gây thịt da cô, chứ chẳng phải là những thứ bó ôm chặt chịa.
Chả lẽ cô lại cởi trần truồng ra ngủ. Một thân một mình ở nhà, cô còn chẳng dám nữa là có người, cho dù chỉ là thằng bé cô nhận nuôi. Địa vị, năng chức nhà giáo không cho phép cô phóng khoáng như vậy, bởi đó nên cô mới rầu rĩ.
Tối nay đứa bé lại hụych toẹt khen hớt cô. Phải chăng là nó uống phải thuốc liều hay thực sự nhận xét của nó là đúng. Cô nhớ lại tình cảm khi nghe nó sụt sịt khóc kể với cô, rồi trong lúc bị kích động cô đã không nhớ ra là cô đã cởi bỏ áo lót ngực. Chỉ những lần cái đầu và mớ tóc của thằng bé giặm giặm gây động nơi vú cô, hiểu ra thì chừng đã muộn.
Có thể thằng bé rạng rỡ vì mối tình mẫu tử chợt được hưởng, nhưng cũng có thể vì nó cảm thấy sự mềm êm làm hứng khởi nó, nên càng lúc nó càng dựa dẫm vào cô hơn. Chính những va gợn lăn tăn làm bầu vú cô cương săn lại, trông ánh mắt da diết của đứa bé, cô mới thấy nó mãn nguyện làm sao.
Phải chăng tại vậy mà nó dám khen cô liều lĩnh. Cô thở dài sườn sượt, tiếng thở dài của một tâm hồn cô đơn trong đêm khuya trằn trọc khó ngủ. Thứ tiếng kêu trầm thống tru tréo như mèo cái gọi tình nhân, như một khát vọng kêu rên lạc lõng.
Đứa bé nãy giờ cũng nào có ngủ được. Nó lắng nghe tiếng não nuột của cô giáo mà thắc mắc về điều suy nghĩ của cô. Liệu nó có can dự gì vào những nỗi lo của cô giáo, nó có là nguyên nhân khiến cô trở mình đi trở mình lại đêm nay. Nó bỗng đâm sốt ruột, thứ sốt ruột muốn được tham dự chia xẻ với cô mà không dám.