VN88 VN88

Đưa em vào giường đi Tuấn, lồn em chịu không nổi nữa rồi

Nói xong ông nắm tay kéo Lon đi đến cái giõng đang treo tòn teng gần đó, ông bầu dìu Lon nằm xuống g;iõng thuận tay ông kéo tuột chiếc quần Lon ra khỏi chân, cái quần xìlíp mỏng màu trắng bó sát chiếc mu cao vời vợi cộng với chùm lông đen bao phủ. Ông bầu quì gối xuống dưa tay cởi luôn chiếc quần xìlíp Lon ra ngoài, ông bầu lắc đầu xít xoa ra lời khen ngợi.
– Tuyệt vời. . . .tuyệt vời.

Ông bầu dang rộng chân Lon ra, dí đầu vào háng nàng, ông dưa lổ mũi ngay g;iữa lồn Lon mà hôn mà hít thật say đắm, đôi mắt Lon nhắm khít lại, chân nàng dang rộng ra và co quíu lại, Lon cố cắn môi chịu đựng mặt cho ông bầu thử “tét”.

Ông bầu chơi con Lon từ trên g;iõng xuống tới đết, đủ món, dủ kiểu. Lon là gái mới lớn lần đầu tiện biết mùi đàn ông nên vừa sướng vừa sợ, nàng vừa khóc vừa lom khom lượm quần áo mặc vào.

Trong đầu con Lon gánh nước mướn tự nhiên nảy ra một sáng kiến ranh mãnh, Lon cứ khóc càng lúc càng lớn. Ông bầu sợ bể dĩa, cảnh sát lập biên bản bát giam về tội dụ dỗ gái vị thành niên thì chấc ông phải cắn lưỡi chết trước khi bị bà bầu bóp cổ.

Ông năn nĩ thiếu điều quỳ mà lạy nàng, ông hứa sẽ cho nàng gia nhập vào đoàn hát và chuyên thủ những vai như Nữ Hoàng, Quận Chúa, Công Nương. . . .Lon nghe mùi tai, không khóc nữa và nàng cũng nhất quyết trốn theo luôn đoàn hát. Giã biệt quê hương Đà Nẵng với những dấu chân kỹ niệm “còn hằng trên phím đá xưa”.

Vào đến SàiGòn, Nguyễn thị Lon đổi tên lại là Nguyễn Thị Loan tức Kiều Loan.

Vào thời điểm cổ nhạc Việt Nam dang chuyển dần sang tân nhạc cải cách, các đoàn cải lương muốn câu thêm khách, hay cho phụ diễn thêm phần tân nhạc. Không có chó, bắt mèo… đớp đở. Ông bầu cho Kiều Loan hát luôn phần phụ dicn tân nhạc.

Cuộc đời “ca hát ngày tháng cho người mua vui” của nàng dang phát thì bị trắc trở, danh nàng vừa bắt đầu nổi thì bụng nàng cũng nổi theo.

Bà bầu hay dược, dánh ghen một trận tơi bời, xởn tóc, lột quần ngay trước cửa rạp. Danh ca kiều Loan phải vào nhà thương thí nằm gần nữa tháng vì bị hư thai. Sau khi bình phục nàng thề sẽ trả thù cuộc đời. Loan bắt bồ và sẵn sàng ngủ với bất cứ ai có thể đưa nàng tiến lên trong cái sự nghiệp cầm ca này.

Ngày tháng trôi qua, nhờ cái thân hình nảy nở nhìn rất bắt mắt, Kiền Loan lần lượt qua tay hết ca sĩ này đến nhạc sĩ khác, thay phiên nhau “dợt” cho nàng.
“Từng bước, từng bước thầm”

Kiều Loan ngày nay nghiễm nhiên trở thành một ngôi sao bắc đẩu trên vòm trời ca nhạc.
Tuấn ngồi bật ng;ười ra thành ghế, điếu thuốc đầu lọc gắn trể một bên môi, Tuấn nheo nheo mắt để tránh khói từ đầu điếu thuốc xông lên vừa để nhìn vào cặp mắt thỉnh thoảng quay lại liếc nhìn chàng của Kiều Loan.

Như hầu hết “dân cậu” thời bấy giờ, yêu ca sĩ dã trở thành một cái “mốt” của dân có máu mặt trong thành phố. Hằng tuần Tuấn diều có mặt ở vũ trường này, và bao giờ cũng vậy, Kiều Loan vừa hát xong là có một tay dàn em của Tuấn kính cẩn mang lên tặng nàng một bó hoa hồng. Hôm nay, Tuấn dã quyết định dứt khoát trong đầu, chàng gọi bà Thanh quản lý đến và ngỏ ý muốn mời Kiều Loan đi ăn với chàng đêm nay.

Bà quản lý tuổi đã vào khoảng bốn mươi, nhưng áo quần diêm dúa, nói năng dỏng dạc, đúng là một loại “cai gà thứ thiệt, nhưng dối với Tuấn, một khách sộp mà bà đã bao lần chứng kiến ném tiền qua cửa sổ bà khúm núm xum xoe, vâng dạ rối rít.

Được bà quản lý bỏ nhỏ vô lổ tai mấy câu, Kiều Loan sướng rên nhưng cũng làm bộ tỏ vẽ e thẹn một chút cho có vẽ. . . .con gái rồi cuối cùng cũng bằng lòng.

Kiều Loan còn mong ước gì hơn nữa, từ một con Lon gánh nước mướn ở một làng nhỏ ngoài Đà Nẵng, ngày nay nàng dã trở thành một Kiều Loan hương sắc của Sài Gòn hoa lệ, và dược một vương tôn công tử mà nàng dã âm thầm mơ ước bấy lâu nay săn đón ôi! còn gì sung sướng cho bằng.

Tuấn ân cần kéo ghếmời Kiều Loan ngồi khi bà cai gà dưa nàng đến, rất diệu nghệ, bà nháy mắt với Tuấn thật nhanh rồi bỏ di ngay. Tuấn hỏi thăm nàng vài câu bâng quơ rồi vô dề, Chàng mời Kiều Loan di chơi với chàng dêm nay.

VN88

Viết một bình luận