Lâm nắc rất nhẹ. Đít Loan cũng thế. Và, bây giờ hal cặp môi mới xáp lại tìm nhau nồng nàn, ngây ngất. Lâm nhắm mắt lại. Không dám nhìn gương mặt đang bốc lửa dâm lên của cô Loan. Hấn sợ sẽ không cầm cự được lâu. Cho nên phía dưới, Loan ôm Lâm nấc để tự tìm sung sướng. Còn chàng im lặng, bất động.
– Anh không yêu em hả?
– Không yêu mà nằm như thế này sao?
– Yêu sao nằm yên vậy? Không thèm đâu.
Bé Lâm tự ái. Hắn trở mình nằm nghiêng, dở một chân Loan lên cao, và đụ hung tàn như hta quân đi diệt giặc. Kiểu đụ mà hồi nào giờ Loan chưa nếm qua. Loan gào:
– Từ từ Lâm ơi. Làm nạp quá em “chết sớm” bây giờ.
– Tại chị trách em không yêu chị. Nên em cho chị chết!
Nằm nghiêng như thế, cặc Lâm đâm thẳng vào thành lồn cô giáo. Nó xoáy ngay âm đạo, làm Loan muốn ra. Nàng gào thét, cố cầm cự càng lâu càng tốt. Lần đầu tiên, Lâm gọi cô giáo bằng chị, xưag bằng em. Chàng quyết tâm bữa nay làm sao cho cô giáo phải bò như cô Sương đêm hôm qua, Lâm mới chịu. Đêm hôm qua, lúc hai giờ sáng, sau khi ra cái thứ ba, cô Sương đã bò thật. Ra xong, cô mệt lã người, mà Lâm vẫn để cặc như thế đụ ầm ầm. Cô đẩy Lâm ra, lăn mình xuống đất, ‘đứng không nổi, bò, và miệng la:
– Em lạy anh Lâm ơi, cho em nghỉ chừng 15 phút rồi muốn làm gì thì làm. Lồn em nó ê quá rồi!
Cô bò lại góc tủ, ngồi dựa ngửa, thở, rồi ngoéo đầu ngú lúc nào không biết. Sáng nay, Sương dẫn Lâm qua định giới thiệu cho Loan “dùng thử”. Không ngờ gặp Đạt. Sương tự ý Đổi hàng, mang Đạt về phòng, để Lâm ngồi chờ giáo Loan. Kiểu đụ nghiêng này ít đàn bà nâo chịu nổi quá 15 phút. Vậy mà Loan, không biết có phâi nhờ ruợu giúp sức hay không, gần nửa tiếng mới bặm môi, nhíu mày, mặt
phừng đỏ lên, la:
– Lâm ơi, chị chưa được ai đụ kiểu lạ lùng này ! Cho chị sướng một cái rồi tới đâu thì tới Lâm ơi. Đó, em ra đó anh ơi, anh ơỉ, anh ơi ! Em .,.còn…còn nữa, còn nữa.
Ra xong, Loan nằm ngửa ra, rút lồn khỏi cặc Lâm kêu cái “pót”, nghe như at mở nút chaỉ. Nàng nằm bất động. Lâm dí môi vào liếm hết nước lồn của cô giáo, rồi banh rộng hai mép ra xem tận trong cùng lồn Loan.
Đẹp không khác lồn con gái, vì đây là lần đụ thứ tư của đời nàng. Trường, Khải, Đạt rồi tới Lâm.
Trải qua bốn cuộc tình, mà đụ thì rất hiếm hoi. Cho nên kinh nghiệm và nghệ thuật clia Loan phải nói là thua Ngọc và Sương. Nhưag Lâm thích thế. Nó yêu cái vụng về, thơ dại của cô giáo. Nên Lâm lạl dí môi vào miệng lồn của Loan mà thở, mà hít. Thơm quá, ngon quá, và đẹp quá!
– Sao em yêu chị nhiều quá vậy hả Lâm?
– Dạ tại vì lúc nãy cô xưng CHị với em, làm em nhớ lại tất cả ngày thơ ấu. Một thời hoa mộng-với bà chị dâu, chồng chị đi lính. Em hay lân la chạy qua chơi nhà chị, và.,..Bỗng Lâm đứt ngang, không nói tiếp.
Loan chồm dậy, ôm cứng Lâm. Nàng thích nghe những chuyện lạ lùng đầy hấp dẫn như của Ngọc sáng nay, cóa Khải, và của chính nàng năm 13 tuổi. Những chuyện tình liên quan đến tuổi dậy thì quá sớm. Loan năn nỉ quá, bé Lâm nằm xuống, ôm cô giáo vào lòng, như đã từng ôm người chị dâu tên Vân ngày xưa, và kể…
Lẽ ra, giờ này Lâm cũng chưa biết gì, nếu không trải qua một thời gian dài
sống lăng nhăng với bà chị đó. Chuyện đã qua rồi, đã trôi xa như chiếc lá rụng, theo giòng suối về với b~ển cả. Nhưng Lâm vẫn còn khắc khoải: Tại sao, mới 15 tuổi mà Lâm đã biết thèm chuyện ái ân? Tại sao đã có chồng, chị Vân còn cố
tình quyến rũ Lâm vào .chuyện tình dục? Tại sao Lâm không xằng bậy với một thiếu nữ hay một đàn bà khác mà lại là chị Vân? Và…Có phải lúc đớ là tình đầu hay không, mà nó theo Lâm hằng giờ, hằng phút, kể cả trong gỉác ngú. Cứ nhìn ai cũng hóa thành chị Vân, chị Vân và chị Vân?
Sau chị Vân, Lâm lại lùng tlm những bà chị, lớn tuổi hơn mình như cô Ngọc, cô Sương, bà Hường hiệu trưởng và bây giờ là cô, để yêu, để làm tình !
Loan giật mình, khl nghe Lâm khai tên bà Hường hiệu trưởng cũng là nhân tình của hắn. Nên vờ bình tĩnh hỏi:
– Ủa, bà hiệu trưởng cũng…..
– Dạ. Chuyện đó cũng làm Lâm khắc khoải không ít. Nhưng để Lâm nói chuyện chị Vân trước cho chị nghe đã….Em nhớ rất rõ: chị Vân người Long Xuyên, nước da rất trắng, người cao như chị, nhưng tóc thì bới. Khi xõa ra, tóc dài chấm tới đầu gối. Năm đó Vân được 22 tuổi thì về làm dâu nhà em. Ba mẹ em cất cho hai vợ chồng chị một ngôi nhà, ngay trong khuôn rẫy trồng dừa của gia đình. Nghĩa là, nếu muốn chạy qua chơi, em chỉ nhảy khoảng hai mương nước là tới. Tất cả duyên cớ là do sự kề can quá gần này.
Cưới xong vợ, anh em chỉ được hai tuần phép, rồi lại lên đường theo đơn vị hành quân. Đôi ba tháng anh mới về phép một lần. Được vài bữa, lại lên đường hành quân. Những khoảng trống lê thê buồn thảm đó khiến người vợ trẻ tên Vân nghĩ vẩn vơ, thèm vẩn vơ, mơ mộng vẩn vơ.
Lý do ông bà già cất cho vợ chồng chị Vân căn nhà ngay trong mảnh vườn đó là với hậu ý dễ kiểm soát con dâu, dễ an úi con dâu trong khi anh Thanh hành quân xa. Nhưng ông bà hoàn toàn không để ý gì việc đi lại, giao du thân mật của thằng em chồng tên Lâm này với bà chị dâu. Thật ra, chẳng ai dám ngờ thằng bé 15 tuổi 7 tháng này lại có thể là nhân tình ciia chị Vân. Chẳng ai dám ngờ chị Vân lại
ngoại tình với đứa em chồng còn non choẹt.
Không ai bảo ai, nhưng em với chị Vân đồng thỏa thuận một điều: Em diễn xuất như thằng bé con chưa biết gì, chị Vân diễn xuất như người vợ chính chuyên, hiền thục. Trò chơi núp lén, kín đáo đó cho hai đứa cái thích thú: đánh lừa được người lớn ? cho nên ngoài chuyện giao du thân mật và những khoái lạc xác thịt tui em còn được thêm cái thống khoái như những điệp viên hành động bí mật.
Đi học về, là em cầm trái banh bưởi chạy qua sân gạch nhà chị, vờ đá chơl môt mình. Hoặc là em leo lên cây mận, cây ổi, cây lê hái dăm quả chín cây. Rồi nhìn trước nhìn sau, thấy không ai dòm ngó, em chạy tót vào nhà chị. Trên bàn, luôn luôn chị dành cho em bát chè đậu, chè khoai, hay bánh v. v…để em ăn. Em thích nhìn chị Vân ngồi gội đầu. Chị ngồi ở cái ghế đẩu, xăn quần lãnh lên quá đầu gối, đưa hai ống chân trắng bóc ra, Ngực áo chị bị nước tẩm ướt, sát vào da thịt, đưa làn da hồng mát rượi của cặp vú đầy sinh lực. Mùi chùm kết bốc thơm trộn với lá dứa…
Gội xong, chị đứng dậy, chải tóc. Hình như chị cố khêu gợi em, cho nên cứ để cái áo ướt đó phơi hai trái vú cưng cứng ra. Ngắm chị như thế, là em phải ngồi xuống, vì cục gân mất dạy của em lại chỏi ra, đội quần. Thấy em ngồi chốc mỏ nhìn chị thèm thuồng, chị nói:
– Em làm ơn vô buồng lấy giùm cho chị cái khăn lông.
Mắc cỡ quá, em không dám đứng lên. Chị chơi ác:
– Kìa Lâm, làm ơn chút đi em, nước chảy ướt hết áo chị rồi.
Bất đắc đĩ, em lom khom đi vào buồng, lấy khăn xong, em lại lom khom đi ra, đưa cho chị. Em thấy chị Vân cười mim mím với vẻ mặt hóm hỉnh.
Chị đùa:
– Chưa già mà đã đi như ông cụ vậy Lâm? Em lại ngồi, mặt ngáo như anh Mán trên rừng.
Vì càng ngắm chị, em càng nứng dữ dội. Nhất là nghi chị đã biết lý do khiến em phải đi lom khom. Chị quái ác sai thêm:
– Quên nữa, nhờ em vô bàn phẩn chị lấy giùm cái lược.
Lần này thì em bớt xấu hổ vì hiểu là chị cố tình muốn phá mình. Nên em liều đứng thẳng người, tay che cái chôm nhọn clia quần, vào phòng lấy lược. Khi em mang ra, chị Vân chơi ác hơn, nhờ em chải tóc dài chị đã dồn hết ra phía trước. Tất nhiên em phải dùng hai tay. Và, chôm nhọn quần em phơi ra trước mặt chị. Chị cười cười. Em hỏi:
– Sao chị cười?
– Không có. Chị cười bởi nghĩ ông Trời bất công. Đàn bà khi hứng tình, đâu có ai biết. Con trai đàn ông của em….coi đó, hí hí hí. Tội nghiệp thì thôi, đi lom khom như ông già.
Rõ ràng chị Vân biết em đang hứng tình. Em còn che dấu làm chi nữa, nên tỉnh bơ, em cứ đứng đó chảitóc cho chị. Mặc cho “thằng nhỏ” của em rung rung, động đậy sau lớp quần đùi. Em làm như phô diễn, bày hàng ra cố 1tình cho chị cũng phải hứng tình.
Chị đúng nhìn chỏm nhọn quần em sửng sờ, mặt bắt đầu hồng lên, im lặng.
Chị nói đúng. Trời quả bất công ! Con trai bọn em hứng tình thl cục gân cương cứng lên. Còn đàn bà thì không. Nhưag em biết chị cũng đang hứng tình ! Em nói không sai đâu !
– Không đâu Lâm ! chị chối. Có ai làm gl đâu mà chị hứng.
– Không ai làm gì. Nhưng em chắc chấn chị đang hứng !
Chị giật vội cái lược từ tay em, hất chùm tóc ra phía sau, đứng uớn cặp ngực ướt ra, và mắt vẫn liếc liếc về phía em. Tự nhiên em thấy chị Vân đẹp hơn mọi ngày. rI’ự nhlên em thấy chị Vân quả là những hình bóng đã vất vuỡn quanh em trong những lần em nằm một mình, mộng mị. Chị ngồi xuống cái chỏng tre, lại xấn hai ống quần cao lên, cao hết lên, đưa không những cặp đùi, mà còn phơi luôn hai bấp vế trắng như bông bưởi.
Em chẳng thèm lom khom làm chi, đặt đít ngồi gần chị, xem chị chải tóc. lHình như lọn tôc đâ khô, mà chị cứ chải đi chải lại. Chị tìm cớ ngồi đó, rù quến, dụ khị em.
– Em có bồ bịch với ai chưa hả Lâm?
Bồ bịch là cáigì? Em vờ thơ ngây hỏi.
Đừng làm bộ nữa ông Trời ! Thù lù một đống ra đó mà cứ làm như ngây thơ, như con nít.
– Cái gì thù lù một đống? Em lại vờ hỏi nữa.
– Mệt lắm Lâm à, làm người ta muốn chết ra đây không biết sao? Cứ ngồi đó làm như con nít mới đé không bằng.
– Mà ai, cái gì làm chị chết? Chị nói gì em không hiểu?
– Thì “cái” làm cho em đi lom khom hồi nãy đó.
– Cái làm cho em đi lom khom hồi nãy, là cái gì cà?
– Đâu em đứng thẳng, chị chi nó cho em coi!
Em đứng thẳng liền, và thật gần bên chị. Chị Vân không chỉ bằng tay, mà lấy mất liếc và ngó chết trân ở chõm nhọn. Mặt chị hồng ưa, đanh lại, thèm khát:
– Chị không tin em 15 tuổi đâu. MƯờí lăm tuổi gì mà chim chóc lớn quá vậy? Của em dám bằng của chồng chị lắm à.
– Em gần 16. Nhưng không lẽ em nói là 15 tuổi 7 tháng. Nghe sao được? Chừng nào 16 hẳn hay. Mà cái gì bằng của chồng chị.
Mắt chị đưa lên nhìn mặt em, như trách móc em đừng đùa nữa. Chị đã nghiêm trang muốn nói một thầm ước, một thèm thuồng hình như đã manh nha từ lâu lẩm, chớ không phảl mới hôm nay. Từ hôm hal chị em nắm tay nhau đi lang bang, mua hàng ngoài chợ phiên bên Phú Lập. Cả hai nắm tay cho bàng quan thiên hạ thấy như haỉ chị em. Mà bên trong,cả chị, lẫn em, đều ngầm bốc lên một thứ khoái lạc lâng lâng, .khó tả. Từ đó, đi đâu? chị Vân cũng cố tình rú em theo. Cho đến một buổihoàng hôn. Em chạy qua chơi. Thấy chị Vân nàm đù đưa một mình
trên chiếc võng móc sau hè. Chị nói:
– Muốn nằm đây với chị không?