Tới mức ăn thua rối: Mợ Trinh kẹp hai bắp vế lại Cái đầu của Đạt kẹt ở giữa. Mợ ra lai láng cái thứ nhì, sướng điên cuồng, khờ dại. Mợ xuôi cẳng, xuôi tay, nhắm mắt, thở hổn hểnh, miệng lắp bắp điều gì nhỏ quá, không nghe rõ. Đạt qua đầu lên nhìn. Mặt chàng be bét máu…
… Cho đến xế chiều hôm nay, ngoài bờ sông này, ngồi trong bụi đước, nhìn Khải đang đụ cô giáo Loan, Đạt lại thèm. Không phải thèm một đàn bà. Mà thèm một cô giáo có dáng dấp kiêu kỳ, ngạo mạn. Một vẽ đẹp đài các có học, thông minh.
Cô Loan đứng chàng hãng ra, cạnh bụi hoa sói có những chùm hoa bìm bịp màu tím nhạt. Khải quỳ trên lá khô, áp mặt vàó bú lồn cô Loan. Cô ngẩng đầu nhìn lên cao. Những chòm lá bàng, lá sởi, đan nhau khít khao. Nắng chỉ lọt qua những khoảnh nhỏ, đổ xuống lưng, tóc, mặt Loan những hạt li ti lao chao. Gió sông thổi mát rười rượi. Cô Loan cắn răng lại chịu cơn sướng đang hoành hành cả thân người cô. Bé Khải dùng môi, chăm bẳm bú hột le. Từ bụi đước, Đạt mê mãi theo dõi phản ứng của cô giáo. Bụng cô trồi lên, sụt xuống, hai tay bấu tóc Khải.
Khải vừa sướng, vừa hãnh diện vì đã bú được lồn cô giáo đẹp nhất trường. Mỗi lần Loan đi qua một đám đông, người ta im lặng hết để ngắm nhìn, như chiêm ngưỡng một hoa khôi. Các thầy trong trường chả ai dám hó hé. Một triệu lần, chưa bao giờ Khải dám có ý nghĩ là sẽ được cô Loan yêu thương đến như thế. Không ngờ đêm thứ Bảy đụ cô Ngọc cạnh phòng của cô Loan; không nhời Khải thực sự đẹp trai, dáng dấp khỏe mạnh; không ngờ Khải bạo miệng đề nghị
giới thiệu chọ Loan, Sướng, mỗi người một anh bồ, làm gì có buổi chiều hoàng đạo đẹp chất ngất bên bờ sông vắng như chiều nay.
Khải nằm ngửa ra trên lá khô. Cô giáo Loan ngồi choàng qua miệng Khải. Cô chống tay phía trước, hẩy cái mông đít, nắc lồn lên môi, lưỡi Khải. Nước lồn ra
ướt đầm mặt cậu bé. Quái lạ, đàn bà, ai cũng thích được bú lồn. Cho nên Khải tận tình, mang hết kinh nghiệm ra phục vụ tối đa cô giáo Loan. Một lúc sau,
nàng tựt xuống, để miệng lồn hở ra, canh thật đúng. Loan ngồi lên. Cặc Khải đâm vào ngọt xớt. Loan nắc nhè nhẹ. Khải nhắm mắt để không nhìn thấy vú, thấy lồn. Nhất là gương mặt mê man, ngây ngất của cô giáo.
Khải ráng kèm, không cho bị “hộc máư’. Nãy giờ, bú lồn, Khải đã làm cô Loan ra hết một lần. Khải cố giử làm sao cho Loan ra thêm một cái nữa để Loan phải thần phục chàng. Đúng như Khải mong ước Loan đã lại ra một lần nữa, rủ Khải:
– Anh ra với em không? Hết chịu nổi rồi. Sướng quá anh Khải ơi. Em ra đó. Giữ kín cho em, đừng nói với ai nhen. Em ra nữa, còn nữa….chết, chết!!!
Loan nằm phụp hẳn trên người Khải mà thở. Hắn ôm mặt cô giáo hôn bằng mũi, thưởng thức cho hết cái đẹp thần sầu của giáo Loan. Khải hà tiện được “đạn” sau khi đã hành quân. Cậu bé khôn lắm. Mười lần đụ nhiều lắm Khải chỉ ra vài lần. Loan thì không cần biết Khải có ra hay không. Nàng cần sự khoái lạc cho riêng mình trước đã. Cho nên sau hai lần ra xong, Loan đã thấm mệt. Nàng mặc áo quần, chia tay Khải, không quên hẹn tối mai tại nhà nàng, lúc chín giờ.
Sáng hôm sau, vào lớp, Loan tươi hơn đóa hoa mới nở. Môi cô luôn luôn có nụ cười. Cô giảng bài hay hơn, cho biết lý do sự thay đổi đột biến đó, ngoại trừ Khải và Đạt. Nàng luôn liếc mắt về hướng Khải, bí mật cười, mong sao cho mau tối, để được trần truồng với Khải nhứ chiều qua, ở bờ sông. Loan hoàn toàn không ngờ là mọi chuyện ở bờ sông, đã được cô giáo Ngọc biết hết. Biết không sót một chi tiết. Cho nên, tối hôm đó, cơm nước xong, Loan đi tắm, xức nước hoa thật thơm, nằm chờ Khải.
Quá chín giờ, Khải vẫn chưa đến. Khoảng chin giờ 40, Loan bỗng nghe bên phòng Ngọc, tiếng của Ngọc khóc:
– Anh dối em ! Anh phản bội em ! Em biết sẽ có ngày chịu cảnh đau đớn này. Nhưng không tin nó đến quá sớm như thế. Anh nói anh sẽ giới thiệu bạn anh,
chứ không phải anh, cho Loan và cho Sương. Ai ngờ đích thân anh tìm đến yêu Loan, cho Loan không sót một món gì, ở bờ sông.
Loan giật thót người. Làm sao Ngọc biết được? Chuyện kín như bưng, ở một nơi thanh vàng. Vắng đến độ cỏ mọc quá đầu người, không có một lối mòn. Bên kia, giọng Khải”
– Nhưng làm sao em biết được?
– Hừm, làm sao hả? Uống rượu, đánh bạc, làm đĩ, ăn cắp, ngoại tình, là những món không bao giờ che được dưới ánh mặt trời. Anh nghe chưa?
Ngọc biết cặn kẽ đến cái xl líp của Loan màu hồng nhạt. Chỗ mắc cá chân Loan có sợi giây chuyền vàng tây. Bụng. Loan có cái bớt gần rún ! Loan sửng sờ. Không thể có người thứ ba nào lọt vào đó khi Loan đụ ngây ngất )với trò Khải.
Bỗng bên phòng Ngọc vang lên tiếng cười của Khải:
– Em tài tình thật. Anh chịu thua. Thôl tha tội cho anh. Có gì mà em ghen dữ dội quá vậy. Cô Loan cũng là bạn em mà.
– Bạn là bạn. Tình là tình. Của ai người này hưởng.
– Vậy tại sao hôm tối thứ Bảy, em đồng ý, sau khi anh giới thiệu cô Loan và Sương cho hai thằng bạn của anh, thì tụi mình trao đổi bồ với họ, hoặc chơi tay ba? Chơi đổi món?
– Chừng đó sẽ hay. Bây giờ chưa có tay ba, em vẫn phải giữ anh cho riêng em. Bánh ít đi mớị có bánh quy lại.
– Thôi đừng có dữ quá vậy, mất đẹp. Cổi đồ ra cho anh bú.
Loan buồn hằn xuống. Buồn vì Khải lỗi hẹn. Buồn tại sao Khải có thể cười vui như không có gì xảy ra. Bên phòng Ngọc lại vang tiếng rên xiết của cô nàng:
– Anh có bú như thế này với Loan không? Em ghen quá Khải ơi. Một mình em không đủ cho anh sao? Loan có hơn gì em đâu?
Có chớ. Mà Ngọc không biết. Không đàn bà nào giống nhau. Dù là mẹ con, chị em ruột. Mỗi người có một phong thái, dáng dấp, nhan sắc. Nhất là cái duyên, và tác phong sang trọng, kiêu kỳ của Ngọc thì không thể bì với Loan được.
Nghe cô giáo Ngọc hỏi thế, Khải ngậm thinh, tiếp tục bú lồn. Khải hiểu Ngọc tự hãnh diện với cái nhan sắc đợt sống mới, chịu chơi, bắt mắt. Nhưng Ngọc thiếu cái nồng thắm, tình tự mà đàn ông con trai biết chơi, ai cũng thèm.
Loan lấy gối che bớt lỗ tai, nằm nghiêng cho âm thanh bên kia đừng vang qua làm buồn nàng nữa. Mà không được. Nàng vẫn nhớ khuôn mặt đẹp trai Khải, con cặc Khải, nhất là hình ảnh tối thứ Bảy lại hiện về giết chết hồn Loan.
Bỗng cửa phòng nàng có tiếng gõ. Của ai? Khải thì đang say nồng với Ngọc bên kia. Loan đâu có hẹn với ai giờ này? Cửa được gõ tiếp. Loan đến, hé mở, nhìn ra. Nàng vội kéo hai vạt áo ngủ lại che ngực…vì người gõ cửa là Đạt!!!
Cậu bé cúi chào lễ phép:
– Đạt xin lỗi đến làm phiền cô giờ này.
– Không sao. Có gì không Đạt? Có gì tìm cô giờ này?
Cô cho phép Đạt vào trong được không?
Suy nghĩ một giây, Loan mở hẳn cánh cửa, mời Đạt:
– Cứ vào đâu có sao.