Cằm Đạt bừa, cày, nát hai mép lồn. Hai ngón tay chàng banh đầu hột le Loan ra. Một ngón khác cho vào đánh lăng tăng. Hai đầu gối và bụng Loan như bão dữ. Hai tay Loan bấu vào tóc Đạt, bứt. Hai chân nàng hết đưa lên không, run bần bật, lại cho xuống, dùng gót đánh bình bịch lưng Đạt. “Nô lệ ” Đạt khoáiquá Hắn quyết làm cho Loan không còn thấy ai hơn Đạt để hắn chiếm giải vô địch của người tình duy nhất.
Dễ sợ quá. Những cọng râu li ti mà có thể làm cho toàn bộ thân thể Loan như thuyền con gặp bão lớn. Loan suýt rơi xuống khỏi sofa hết mấy lần. Khoảng hai chục phút, Loan ểnh cái mông lên không trung, nghiến răng, nhắm mắt, cho nước lồn tuôn ra… Mặt nhăn như khóc, rồi im lặng. Tĩnh mịch. Tiếng côn trùng ngoài vườn rỉ rả kêu. Đạt ngừng hành quân, nhìn “hoàng hậư’ thấm mệt, ngoẻo đầu, tẩm ướt mồ, hôi…hồn phi phách tán.
Đạt lấy mouchoir trong túi thấm khô hết mồ hôi trên mặt cô giáo, ngực cô giáo. Lau khô đến đâu, Đạt hôn tới đó. Loan mê man. Hồn na khỏi xác, bay vút tận mây xanh. Nàng thấy Đạt đó, nhưng mờ mờ như ảo ânh. Đạt dúi mũi vào chùm lông nách Loan mà hít hết cái mùi ngai ngái của đàn bà tuổi lửa đốt. Tuổi của Loan, vật trâu cũng ngã. Đàn bà tuổl này có thể đụ chết dăm thằng đàn ông là chuyện quá thường.
Thế mà những cọng cỏ non ở cằm bé Đạt đã hạ đo ván cô giáo Loan dễ như dập chết một con dế. Bên phòng Ngọc không nghe thấy la, rên gì nữa !
Tại vì, khi chợt nghe Loan lần đầu tiên từ phòng này, gào lên những lời thống thiết, ngợi khen thiên tài Đạt, thì họ ngừng đụ. Bò qua phòng Loan, cả hai, nhìn vào lỗ khóa, im lặng xem lén Đạt đang “hầu hạ ” cô giáo Loan. Cả Ngọc lẫn Khải đều không ngờ. Riêng bé Khải, cậu ta nhìn thân hình Loan đang sóng sượt trên
sofa mà tiếc rẻ.
Trong này, Đạt vác một đùi Loan lên, chỉa thẳng không trung, rồi bắt chước Tiến, dùng lưỡi liếm thật êm đềm từ mông đít, qua bắp vế, qua đầu gối, đến bàn chân. Loan hồi tỉnh. Đạt lại liếm ngược xuống, cũng chầm chậm êm đềm như lúc nãy. Loan mở hé mắt nhìn. Hệ thần kinh nàng lại sống dậy. Nàng bàng hoàng, không biết Đạt học ngón thần tình này ở đâu Đạt biết đụ từ bao giờ, mà.có trên vai cả một hành trang kinh nghiệm như một đại tướng?
Đạt dùng răng cạp thật nhẹ đầu gối Loan, nhần nhần thỉt ở bắp vế Loan. Trọn chiếc lưỡi Đạt đè mạnh trên da non bắp đùi. Cứ thế Đạt kéo lên, kéo xuống.
,Nước miếng nóng của chàng dính be bét từ hai bên bện lên tới lỗ rốn Loan, làm “con lươn” Loan lại bắt đầu quằn quại:
– Đạt ơi ! Em thèm anh nằm trên em, bỏ cặc vô đụ cho em ra vài cái, xong anh lại bắt đầu liếm em nữa. Em tình nguyện thức sáng đêm nay với anh cho anh.
Đạt vực Loan đứng dậy. Hắn cầm cặc chỉa thẳng vào lồn Loan. Nàng dạng hai chân ra đón. Củ chùy của Đạt tiến vào, tiến vào, lút khấc. Đạt bế thốc Loan
lên. Hai chòm lông lồn, lông dái khít rịt. Đạt ghịt hai mông đít Loan sát thêm vào, nắc mạnh.
Lại một kiểu đụ lạ lùng mà từ bé giờ Loan chưa hưởng. Cặc của Đạt lại to và dài hơn của Khải. Đáy lồn Loan dậy lên ‘ hàng ngàn cảm giác khoái lạc. Nàng cắn vai Đạt, cào cấu lưng Đạt, hai chân tréo chặt qua mông Đạt mà la:
– Vầy là cái gì chớ đâu phải đụ hả anh. Em mới ra chưa được mười phút, anh lại muốn em ra nữa hả?
Ngoài kia, hứng tình quá, Ngọc gào lên:
– Đẹp quá chị Loan ơi t Chị xong cái này, mở cửa cho hai đứa em với Khải nhào vô đụ chung với, được khơng? Tụi mình đổi bồ đụ đi chị…..Em mê Đạt quá hà !
Loan nghe mà không thèm trả lời. Nàng nói nhỏ với Đạt:
– Họ nói gì mặc họ. Anh không cần nghe. Phải đụ cho em ra ít nhất bốn cái đêm nay rồi hãy tính.
Bé Đạt khoái quá. Những chưởng lực chàng tung ra tự nãy giờ không những đã làm Loan nể phục, mà cả cô giáo Ngọc cũng mê chàng. Kiểu đụ đứng này Mợ Trinh ở nhà cũng mê lắm. Sáng nào mợ cũng chạy qua phòng Đạt mò chàng, bắt chàng dậy ôm mợ đụ cả vài tiếng.
Không nghe Loan trả lời, ngoài này Ngọc bắt Khải cũng cắm cặc vào, bế nàng lên, giống hệt Đạt bế Loan. Haỉ cặp thi nhau đụ mải miết cho đến gần bốn giờ, thì buông ra…Vì chả ai còn sức. Họ nằm lăn kềnh trên sàn xi măng, trên thảm , ôm nhau, ngủ vùi lúc nào không biết. Căn nhà từ lúc đó mới được yên lặng cho đến xế trưa hôm sau.
Hôm sau, khoảng gần 2 giờ, Đạt thức dậy, không thấy có Loan nằm bên cạnh. Trên gối Loan có mãnh giấy “Em đi mua ít thức ăn để anh tẩm bổ, sẽ về ngay. ” Đạt hôn mảnh giấy với giòng chữ thân quen, rồi kéo chăn,múm mím cười hạnh phúc. Cho tới bây giờ, đã nằm đụ với cô Loan cả bốn năm lần, Đạt vẫn không tin
trời cho mình một hạnh phúc quă lớn lao. Làm sao. Đạt chinh phục được người đẹp nhất trường mà ai cũng ngưỡng vọng. Loan không những nổi bật về nhan sắc, mà cả tư cách, phong thái sang trọng. Nhất là thân hình tuyệt vời bên trong.
Đáng ra, nếu Loan không đòi đụ, Đạt vẫn cứ dùng cặp môi, cái lưỡi, và hàm râu lưa thưa dưới cám để làm “nô lệ ” như chàng đã hứa. Lúc Đạt banh hột le của Loan ra mà dùng cái bàn chải trời cho đó của mình để dũa, là lúc Loan suýt ngất đi mấy lần. Mồm Loan phải bật lên lời xin: “Em muốn anh lên đụ em ngay tức khấc”. Cứ thử lấy mu bàn tay rà rà dưới chòm râu non nớt đó chừng hai giây thôi, sẽ hiểu tại sao cô Loan muốn ngất đi mấy lần.
Hột le là thnng tâm truyền đi mọi mệnh lệnh cho toàn âm hộ. Chỉ một ngón tay sờ vào nó rất nhẹ nhàng, tác khấc nước lồn túa ào ra, chờ sẵn, đón tình quân. Chỉ một cái lưỡi rà nhẹ chóm hột, toàn bộ cửa mình nở ra như đóa tường vi buổi sáng chờ cánh bướm hút nhụy. Thế mà những cọng râu, .dù là râu cậu bé, nghĩa là những cọng cải non, đến’ lướt nhẹ, đâm nhẹ, kéo nhẹ ‘thì làm sao Loan chịu nổi ‘ Hình như đêm qua, vào giường xong, Loan vẫn để đèn. Nàng ôm cậu bé, nhìn cậu bé, lòng tràn ngập yêu đương. Nàng cũng chẳng hiểu sao Trời lại ban cho nàng một cậu bé thiên tài xuất sấc đến thế.
Loan ra phố quận định vào nhà hàng Tàu mua gà ác tiềm thuốc Bắc, đa biển xào nấm Đông cô, thận nấu với đậu v,v… Loan nghĩ chừng đó chưa thấm gì với cái tình to tát, cái hầu hạ công phu vĩ đại clia Đạt đã cho nàng suốt đêm qua. Loan chưa quyết định, nhưng trong trí nàng xây một mộng đẹp: lấy luôn Đạt làm chồng ? Quái lạ, chị đàn bà nào khi yêu nhân tình quá cũng nãy ra cái ý chiếm hữu riêng cho mình người tình đó, không cho ai sờ tớl~ Loan ghé tiệm thuốc Bắc mua những thuốc gì bổ thận, cường dương về riêng tặng Đạt~ ờ tiệm thuốc Bấc ra, Loan được cô giáo Ngọc chạy lại ôm choàng, cười toe toét:
– Em với Khải mới thức, chở nhau ra đây kiếm gì bỏ bụng. Đêm hôm qua chị với Đạt đến mấy giờ? Em với Khải chỉ tới 1 giờ.
– Chị với Đạt? Thôi đừng nói tới nữa ! Cậu bé đó là người tình lý tưởng. Chưa từng thấy ! Đúng là anh hùng phiêu bạt. Bốn giờ sáng. Em có thể tưởng tượng nổi không?
– Suốt đêm hùng hục vậy, mà bây giờ gương mặt chị trông tỉnh táo như không. Em mà vậy là phải ngủ tới chiều tối….
– Tại mười năm rồi em ! Thèm quá sức, lại được Đạt tận tình nên chị cũng phẫi tận tình lại. Có bốn cái chớ bao nhiêú. Mà hay thật. Đạt không ra cái nào. Đó là điều chị phục nhất. Còn Khải của Ngọc thì sao? Có tài tình như vậy không?
– Chị đã dùng qụa ở bờ sông rồi, còn hỏi. Khải, trả lời đi.
Khải lại đỏ mặt. Hắn nhớ hết lại buổi chiều hai hôm trước đã đụ Loan hai cái ở bờ sông, rồi đứng thư người ra mà nhìn Loan, như tiếc rẻ, như vương vấn điều gì:
– Hai cô biết không, không phải chỉ mình cô Loan, khen Đạt là thiên tài, mà mợ của y, và hai cô bé lớp mình là ái Linh, và Thục My cũng si Đạt như điếu đổ .
Loan há hốc mồm, ngạc nhiên hỏi Khải:
– Cái gì ? ái Linh và Thục My lớp mình? Cũng là tình nhân của Đạt? Từ bao giờ, ở đâu?
Dạ từ năm Đệ Ngũ lận cô Loan. Mấy cô này cũng con nhà giàu và đã bỉết gần gụi đàn ông vào năm 13, 14 tuổi rồi.