VN88 VN88

Bú vú bú lồn đê mê

Câu chuyện Văn Tán đụ con sen là một thiên tình sử ở trong cái tỉnh nhỏ nầy. Dân chúng bàn tán một dạo đến nổi ông Tỉnh phải ra thông cáo chạy tội bằng cách đổ tội cho quân thù tuyên truyền với mưu toan tấn công tỉnh lỵ. Dân ngu khu đen, ngắn cổ thấp giọng nghe vậy són đái trong quần nên đồng thanh nhất tn kết hợp với tòa tỉnh bảo vệ quê nhà… Nhờ thế tỉnh êm ru, bà re.

Chính quyền trung ương khen đáo khen để ông Tỉnh được gắn huy chương lia chia trong mọi chiến dịch được đề ra. Vì thế, ông Tỉnh vững như ghế đóng cọc cái chức Tỉnh trủởng. Về sau khi biết truyện hậu cung trong dinh thì dân chúng mĩa mai, cái ghế Tỉnh Truởng muôn năm cho Đái Văn Cổng.

Về những đời tư nổi tiếng của con gái bà thương hào không toàn thể bàng dân biết nhưng một số khá đông rất tường tận. Và khi cô ta sắp sửa về làm dâu ông bà Tỉnh truởng Đái văn Cổng thì tiếng xầm xì về cô mới khởi sự. Vì người ta ngạc nhiên khi Văn Tán đi cưới Tích Trữ về là ru vợ và Tích Trữ lấy chồng là Văn Tán.

Tích Trữ đã ngoài hai mươi tuổi. Cô ta biết ăn chơi từ thuở mười bảy. Nàng có những bốn chị em và là tnlởng nữ của ông bà Thương Hào, cô thay đổi nhân tình như thay quần lót. Cuối cùng nàng dừng lại ở Văn Tán nhưng người ta không nghĩ ra được lý lẽ khi Văn Tán cùng Tích Trữ dừng bước giang hồ ở khúc đường mà cả hai đang nổi tiếng về mọi thứ ăn chơi trong cái tỉnh nầy. Một số người tự vổ ngực biết truyện dưới gầm giường của kẻ khác thì bảo rằng : Văn Tán và Tích Trữ dừng bước giang hồ vì chúng đã gặp nhau ở cái đích lý tưởng đạt được.

Sự mù mờ về cái đích ấy ai cũng muốn tìm hiểu. Đó là truyện đôi lứa: Truyện đụ. Truyện đụ lạ lùng mà ai cũng muốn nghe dù trên đời này chẳng ai muốn nói ra mà ai cũng đều đụ cả.

Truyện đụ của Văn Tán do những người tay trong kể lại dài thườn thượt như pho truyện chưởng của tác giả nổi tiếng Kim Dung. Họ truyền khẩu ra ngoài, lắm người thêm gia vị, thêm mỡ, hành, tiêu muối…mà giọng nói có duyên thì lắm người theo dõi nhất là những tay dâm hoặc những tay liệt dương nghe được với lòng ham muốn chống được bệnh liệt cặc.

Bây giờ đám cưới của Văn Tán và Tích Trữ đã chính thức diễn ra thì người ta không còn kể chuyện úp mở với nhau. Người ta bảo đám cưới của hai tay đụ nổi tiếng. Từ đây con sen của ông bà Đái văn Cổng không còn lo sợ Văn Tán kéo vào nhà kho, đụ hằng giờ khi ông bà Văn Cổng bận công việc hay đi công tác. Còn ông bà thương Hào cũng không còn sợ cô con gái Tích Trữ đang đêm đưa trai về nhà đụ mà nàng rên sướng đến độ ở phòng bên, ông bà phải thức giấc. Cũng giống như cái độ ông bà còn nghèo khó cơ hàn, cư ngụ bên đường rầy xe lửa, đêm trở về sáng đã đụ nhau kịch liệt vì chuyến tầu sáng hú còi vào tỉnh, và rồi có nàng ngày nay.

Những nhân tình, nhân ngãi của Tích Trữ ở trong tỉnh cũng có, ở các tỉnh cũng có. Cứ mỗi lần ông Phí đời Nhân di chuyển cư ngụ ở các địa phương là nhân tình lại nẩy sinh ở Tích Trữ. Đành rằng con gái đang ở độ mơn mởn, cặp vú nẩy nỡ, lông lồn dồn dập mọc lên, mu lồn tray gò thì nứng lồn, mồng đóc nhô ra giữa hai mép lồn thì liên miên nứng làm sao tránh khỏi. Gặp đứa biết kềm hảm không nói làm gì, còn gặp đứa chịu không nổi thì đưa lồn cho trai đụ đâu phải hiếm hoi trên đời.

Tích Trữ mình dây, nẩy nỡ đẩy đà. Nàng biết làm đỏm, biết liếc mắt đưa tình sớm sũa thì  đòi được đụ là chuyện thường tình đối với nàng vì không ai giải quyết được cái nhựa sống vượt bực sung mãn của cơ thể nàng. Bà thương hào rất tinh mắt về cô con gái nhưng bà cũng nghĩ lại bản thân mình khi còn ở tuổi của con gái bà  cũng đụ như giặc cho đến khi gặp ông thương gia mới yên bề khăn gói. Suy bụng ta ra bụng con gái, bà an ũi, truyện ni rồi có đó. Bà cũng như thế mà bây giờ có thua ai đâu, ngược lại còn được thiên hạ kính nễ về sự quí phái, giàu sang kém chi bọn quí tộc, khoa bảng.

Ông thương hào Phí Đời Nhân là một người rất tin tưởng về số mạng. Khi ai luận về cái tên mang vào thân là định mệnh của từng người thì ông khó bề tránh được tiếng thở dài. Ông không hề than thở về đứa con gái lớn nhất trong gia đình mặc dầu ông biết được nhiều chuyện cề đửa con kỳ cục. Bà thương hào lắm lần đề cập đến tư cách của Tích trủ thì ông gạt ra ngoài tai, không buồn nghe, viện cớ, rồi nó cũng phải có chồng như cuộc đời của bà. Thế là bà thương hào nguẩy đít bỏ đi. Hoặc những khi ông thèm lồn bà thương Hào mà vợ cứ bèo nheo thì ông làm mặt nóng tánh để có dịp đè bà ấy ra mà bú lồn nhưng không đụ., làm bà vợ uất lên muốn khóc thành tiếng.

Có những đêm khuya thanh vắng, hai vợ chồng Phí Đời Nhân mất ngủ, chuyện trò trăm chuyện rồi cũng chán. Ông lộ bộ mặt chán nản, thất vọng khi bà mò cặc,thèm đụ. Ông phải xoay qua nói chuyện định mệnh về cái tên ông đang mang để vợ thông cảm, trung thành với ông, đừng nổi chứng, nứng lồn, mang nó đi đụ bậy thì đời ông thêm tăm tối. Vì thế, mỗi lần vợ ông theo những chiếu bạc tứ sắc là ông lo sốt vó. Ông tâm sự với vợ cái tên của ông hiện ra không sai tí nào.

Ông sống của con người phí đời được diễn nghĩa từ ba chũ Phí Đời Nhân. Vợ ông ban đầu không hiểu bảo rằng đời ông có chi là phí. Bây giờ có tiền, có của. Cuộc sống thanh thản, ung dung, còn thua ai nữa.Và còn nỡ mặt, nỡ mày sắp làm thông gia với ông Tỉnh trưởng quyền uy một cõi thì đòi hỏi điều gì nữa, trời cho lộc có hạn chứ đâu có phải ăn luôn gan trời thì quá quắt tìm đâu ra.

Ông Phí Đời Nhân chữa lời vợ mà nói rằng:
– Bà nghĩ chẳng sai ở chổ nào ráo. Nhưng bà là vợ, chuyện trên giường, trên nệm, bà cho tôi nói thô tục cho thoãi cái dâm, thì với tuổi tác của tôi và bà mà mất đụ thì đau thận quá. Bấy lâu nay tôi thèm lồn, chỉ có bú. Bà thì thèm cặc tôi biết. Tôi bú lồn, bà cũng sướng. Bú ngày này qua ngày nọ, qua tháng kia, bà có nứng, có thích nhưng vắng cặc vào lồn cũng gây phiền cho bà không nhỏ. Còn tôi,ban đầu cứ nghĩ đơn giản, cặc xuội đứng dậy không được không phải vì tôi mà vì bệnh gì đó. Hy vọng bú lồn bà là phương pháp chữa trị cho cặc nứng cứng trở lại ngày xa xưa. Không dè ngày lại trôi như dòng nước dưới cầu, tôi cứ bú lồn mà chẳng đụ cái nào thì đúng với cái tên Phí Đời Nhân cha mẹ sắm sanh cho tôi khi cất tiếng oa oa chào đời. Cho nên tôi nói,bà để bụng, chuyện con Tích Trữ, bà thường than phiền này nọ…riêng tôi, tôi mừng, mừng bây giờ nhưng mai hậu thì chẳng biết ra sao. Vì nó mà liệt lồn như tôi liệt cặc thì cái hạnh phúc của nó đổ xuống cầu xí chẳng có ma nào muốn đem đi đổ mà để đó tạo những câu chuyện đàm tiếu cho vui như Tết thì bỏ mẹ cả tôi lẫn bà. Lúc đó thông gia cũng đều là cứt lỏng cả.
Ông chép miệng nói tiếp:
– Cái bệnh liệt dương của tôi nghe nói cũng nằm trong họ bệnh di truyền làm tôi đâm lo cho mấy đứa con gái.

Bà thương hào nghe chồng nói cũng thương và lời của chồng thực tình mà tực, gợi tí nứng lồn trong bà. Bà thực sự muốn hẩy lồn ra cho chồng mà an ũi:
– Mình đụ không được thì bú lồn, em cũng thích lắm chứ !. Mình bú đây nè, em không đòi cặc mình phải đụ.

Nhưng bà thương hào đã không thực hiện bằng hành động mà bà tự biện minh với ý định làm cho chồng yên tâm.
Bà thương hào nói:
– Ông đi nhiều bác sĩ mà chẳng khỏi. Âu là số mệnh như ông đã thông hiểu thì chẳng lấy làm khổ tâm, hưởng quá đời người rồi, đâu phải ngắn ngũi gì nữa mà tru với tréo cho mòn mõi sức khỏe, diệt dục cũng tốt, cứ giữ mồm miệng, răng cỏ để bú lồn. Bú lồn là một cách đụ, ai phủ nhận thì đó là ké cù lần nhất trên dương thế.

Bà thương hào thấy ông chồng chịu nghe lý luận bình dân học vụ dân gian của mình bèn bồi thuốc súng:
– Cuộc đời ô trọc, nhiều lúc ông đem chuyện khoa học ra giãi nghĩa, không biết ông có nghĩ ra không vì cái lối khoa học của ông là khoa học huyền bí nếu không muốn la trời lên, toàn của khoa học huyền bí, ma quái tác động cây đa, cây vú sữa khi chúng mình còn ở trong làng trong xóm có thầy mu rùa,thầy nước lạnh chữa bệnh ma ám. Tôi nói về khoa học cho ông nghe thông lổ tai đây nè ?. Ông có cặc mà coi như không còn cặc nữa. Có ai mà biết điều đó, ngoại tnl tui. Cái sự trời không cho ông tiếp tục đụ không ăn nhập đến sự lo âu quá đáng về chuyện liệt âm, liệt lồn. Đám con gái của chúng mình có liệt âm, liệt lồn, nếu di truyền là ở tử tui mà ra. Bây giờ, hiện tại, tui như thế này thì đám con đâu có sao. Khoa học chẳng thèm cụ thể thực dụng, chứng minh cho phí thời giờ các ông bà bác học lẫn các nhà nghiên cứu đụ với đéo Việc đã rành rành cứ chối cãi, hóa ra thuộc tầng lớp ngu dốt mà lại đại ngoan cố…bệnh quá chịu sao thấu…

Vì cái đám cưới được tổ chức linh đình, nó trở thành đề tài giãi lao cho toàn thể dân chúng trong tỉnh. Có chổ xì xào về ông bà tỉnh trưởng, chẳng kém chuyện dưới gầm giừòng của vợ chồng ông bà thương hào. Người ta đợi xem nlớc dâu mà chưa đến giờ nên sa vào quán xá, đấu vỏ mồm để giết thời gian đi qua. Trăm chuyện ào ào tuôn ra cửa khẩu của khách ăn,khách uống. Họ không quen biết nhau, người này biết câu chuyện này, người kia biết câu chuyện khác, kể cho nhau nghe rồi tự nhiên quen biết với nhau như ngàn kiếp trước đã gặp nhau rồi. Tựu trung những câu chuyện đàm tiếu đều lấy cái đích tòa Tỉnh trưởng mà hiện nay nhân vật chính là ông bà Đái văn Cổng, còn chú rễ đang ở vào thời kỳ thứ yếu. Tất nhiên xuất xứ của ông Đái văn Cổng thuộc hạng bát nháo, thời thế tạo ra nhân vật chứ không phải nhân vật tạo ra thời thế.

Đái văn Cổng được mô tả là người đàn ông say sưa với chức phận. Bản tính như thế nên làm việc hăng say. Ông đi tuần thám tỉnh nhà bất cứ lúc nào, kể cả ngày nghỉ và lễ lạc. Nhưng ông siêng năng quá trớn, quá tay, làm cho thuộc hạ và cả dân chúng ban đầu thán phục rồi tự dưng người ta tìm hiểu.

VN88

Viết một bình luận