Đến “dù” thứ 10, con Vân đã ngất ngư, xuống giọng năn nỉ.
– Mỗi anh một “dù” thôi nha, em mệt lắm rồi.
– Thì nãy giờ tụi anh mỗi đứa có một lần thôi.
– Mấy anh mấy người lận.
Con Vân nghe tiếng thằng nhỏ đầu tiên nói:
– Tụi anh có 4 đứa, còn mấy anh kia bên hàng xóm qua ké thôi. Nhưng em đừng lo, mỗi “dù” anh lấy giù? em $200 rồi, sáng về anh đưa cho em.
Sáng, … vậy là chết mẹ cái lồn con rồi, nhưng kệ nó ráng ứ hự đêm nay rồi mai mình ngủ bù, con nhỏ vừa thở từng nhịp vừa tính thầm trong bụng, $1800 cộng thêm 9 lần nữa là $3600, vậy là mình trúng mánh đêm nay rồi, kệ nó ráng một chút rồi ngủ.
Đếm đến $5200 là nó hết đếm nổi, mà vẫn tiếp tục bị “quần”, thôi kệ mình tính “mảo” $8000 thôi, đếm thêm chút nữa coi chừng lộn rồi tụi nó ăn gian.
– Em tính “mảo” $8000 nha, bao nhiêu “dù” cũng được hết.
– Ừ, tính vậy gọn hơn.
Nghe tiếng con nhỏ thều thào, cả bọn cười trong bụng.
Tới hừng đông tờ mờ sáng cuộc chiến mới tàn, ê ẫm toàn thân con nhỏ theo thằng Tường ra xe đưa về. Ra nghề gần 3 năm rồi, bữa nay nó mới nếm mùi “bề hội đồng” tơi tả như vầy, thiệt tình là xui tận mạng, gặp mấy thằng quỉ sống thứ ba học trò nầy, lần sau chắc phải chạy mặt mấy thằng hiền hiền như thằng này quá, cũng may còn kiếm được $8000.
Đang mãi mê suy nghĩ, con Vân đâu thấy thằng Tường thò tay lắc lắc cọng dây nối bu-di. Chiếc xe phạch phạch vài cái rồi ngừng lại.
– Xui quá vậy ta, xe chết máy rồi.
– Làm sao bây giờ anh.
– Em xuống xe, anh đạp máy chắc nổ lại liền.
Con nhỏ xuống xe, nhìn thằng Tường dựng chống rồi leo lên đạp, đạp vài lần không nổ, nó mới lúi húi sửa sửa cái gì ở đầu máy.
– Chắc phải vừa đẩy vừa chạy quá, em đứng đợi anh một chút nha.
– Lẹ lẹ à nha, em mệt ứ hơi rồi, đưa em về ngủ sớm, tối còn đi làm nữa đó.
– Ừ, chút xíu là nổ rồi.
Nhìn thằng nhỏ đẩy vài vòng là xe nổ máy, con nhỏ thở phào trút gánh lo. Ủa, sao nó vẩy tay với mình vậy cà, chết mẹ rồi … trúng kế nữa …
– Ê … ê … ê, đỉ mẹ tụi mày gạt tao hả.
Con Vân la lớn rượt theo được mấy bước thì hết sức, ngồi xuống đất hổn hển thở.
Bước đi từng bước mà ấm ức, mẹ nó xui tận mạng, điệu này chắc phải đốt “thông lông” lồn quá, mai kêu mấy thằng mặt rô chém chết cha tụi này, nhà tụi nó ở … quẹo trái … rồi quẹo …
– Ê, cô kia đứng lại, mới sáng sớm đi đâu đó.
Giật mình quay lại, thấy hai ông Cảnh Sát là nó hết hồn, bây giờ mà còn bị bắt về bót nữa thì chết mẹ, đầu nó xoay vòng suy nghĩ nhanh như chớp. Phải …
– Hu … hu … hai thầy phải giúp em mới được, em cắt cặc nó cho mà xem, còn con đỉ chó nữa, hu … hu …
– Chuyện gì khóc lóc dữ vậy ?
– Hic … hic … hai thầy biết hôn, bây giờ em già em xấu, nó bỏ em theo con đỉ chó đó, hu … hu … em theo dỏi tụi nó cả đêm mới biết chổ ở của con đỉ chó đó, hai thầy theo em đi bắt nó dùm, hic … hic …
Mới sáng sớm chưa uống cà phê mà phải theo con mẹ này bắt ghen thì xui cả ngày, phải tìm cách thối thoát thôi, viên Cảnh Sát nghĩ thầm.
– Chị phải bình tỉnh lại, làm đơn thưa tụi tui mới biết đường mà xử, chớ đi bắt nghen ngang xương vầy sao được.
– Thưa tụi nó ở đâu vậy mấy thầy.
– Tới bót Quận Ba hướng đó đó. Tụi tui có công chuyện phải đi trước nha.
– Dạ, cám ơn hai thầy.
Đợi hai người Cảnh Sát vừa khuất bóng, con Vân ngoắt chiếc xích lô đạp vừa trờ tới, dông liền.
Ngủ một giấc thẳng cẳng tới trưa trời trưa trật, bốn thằng mới lục đục thức dậy rửa mặt rồi đi ăn sáng đằng tiệm Bánh mì Hà Nội góc quán cà phê Năm Dưởng. Xin được ngồi cái bàn trong góc, kêu bánh mì Paté, thịt nguội và bốn ly sửa nóng, vừa ăn chúng vừa bàn tán huyên thuyên chuyện tối qua, vừa bàn vừa cười khúc khích nho nhỏ chứ đâu dám bô bô như ở ngoài đường; chổ này toàn bậc cha chú người lớn ra ăn sáng, hôm nay nhờ tiền thu được của mấy thằng trong xóm tối qua tụi nó mới dám vô đây, bô bô lớn tiếng mấy “chả” thấy ghét đi qua cho vài bạt tay là chết tổ. Phá làng phá xóm ở đâu tụi nó cũng dám làm, chứ về đến xóm là tụi nó xếp re, đến cà phê còn chưa dám kêu uống chứ đừng nói đến chuyện ho he lớn tiếng. Cái xóm nhỏ Bàn Cờ này là vậy đó, mấy bậc đàn anh của tụi nó ra ngoài đường là tay anh chị khét tiếng, em út cả bầy, thét ra lửa chứ về đến đây lúc nào cũng phải khoanh tay thưa chú thưa anh hết trọi, đất sống cuối cùng của họ ở đây mà.
Ấm bụng, tụi nó kéo nhau lên đường Nguyễn Hoàng thụt bi da.
Đang đi, thằng Tài chợt đứng lại, khều thằng Tạo.
– Ê, con nhỏ mặc jupe đỏ chạy chiếc “đam” đằng trước phải con bồ mầy mới quen không Tạo ?
Thằng Tạo quay lại nhìn, rồi xoay hẳn mình lại, mặt mày tái mét, nín khe không nói tiếng nào.
– Gì vậy mậy, mặt mầy sao không còn chút máu vậy ?
– Tao … tao …
Cả ba thằng ngạc nhiên lắm, cái thằng nổi tiếng đầu bư đụng đâu húc đó, không biết sợ là gì, mà sao nhìn thấy con nhỏ đó là tái mặt vậy cà ? ? ?
– Chuyện gì vậy mậy, nói tụi tao nghe coi.