VN88 VN88

Sướng tê dại khi địt nhau tập thể

Ngẩng mặt nhìn lên, thấy trên lầu nhà kế bên một bà chị đưa tay ngoắc nó.
– Chị gọi em hả ?
– Ừ, vô nhà chị nhờ coi cái này một chút.

Nhà đó của mấy chị vũ nữ mướn, thằng Tường tò mò cũng muốn làm thân mà đâu có cơ hội, nên nghe rủ nó mở cửa bước vô nhà liền. Một chị từ trên lầu bước xuống, tuổi độ 24 – 25, tóc dài ngang vai, vóc dáng phong trần, phấn son đài các.
– Chị tên Luyến, còn em tên gì, chị mới dọn tới đây mấy tuần, thấy em đi học qua lại nhiều lần mà chưa có cơ hội làm quen.
– Em tên Tường, chị gọi em có chuyện gì vậy ?
– Em coi giùm chị tờ giấy này nó nói gì vậy, tiếng Mỹ chị đọc không rành lắm.

Cũng mai có vốn liếng học ở Hội Việt ? Mỹ, không thôi cũng bù trất luôn, Tường thầm nói. Cầm tờ giấy lẫm nhẫm đọc, rồi ngước mặt nhìn chị Luyến, nó nói:
– Nó giống như thư tỏ tình vậy chị, anh chàng này nói anh ta yêu chị, muốn chị dọn về ở chổ anh ta, đừng đi làm nữa, mỗi tháng anh ta sẽ cho chị tiền sinh sống, …
– Vậy mà chị tưởng chuyện gì, thằng này “chíp” chết luôn, theo nó có mà húp cháo.

Đưa trả tờ giấy, Tường đứng tần ngần không biết nói chuyện gì nữa.
– Em ngồi chơi với chị một chút, để chị đi lấy nước uống.

Bữa đó Tường ngồi chơi suốt tối với chị Luyến, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chuyện về chị, về nó, về lối xóm láng giềng; đến tối chị Luyến đi làm nó mới về nhà ngủ.

Rồi từ đó Tường qua lại nhà kế bên rất thường xuyên, ngày nào cũng có một chị nhờ đọc thơ hay viết mấy câu tiếng Mỹ hồi âm cho anh chàng lính viễn chinh nào đó. Mối quan hệ giữa nó và chị Luyến đơn thuần là tình lối xóm, chị ta coi nó như thằng em trai lâu lâu cũng cho nó bánh kẹo, đôi khi chút đỉnh tiền ăn hàng rong. Cho đến một hôm …

Dọn dẹp trang hoàng bàn thờ Ba xong, nó quét dọn nhà cửa sạch sẽ chuẩn bị cho đêm giao thừa. Rửa tay, ngắm nghía công trình dọn dẹp từ sáng tới giờ, nhìn lên bàn thờ nó thấy hình như thiếu một thứ gì đó, … thiếu bó nhang, nó tự trách mình, có vậy mà cũng quên mua, bây giờ biết kiếm đâu ra, hàng quán ai cũng dọn dẹp hết rồi, Má không kịp về ăn Tết, dặn mình có chút chuyện cũng không nhớ, bây giờ lấy gì mà cúng Ba đây, nó dậm chân than trời. Bước ra cửa, Tường định qua nhà hàng xóm kiếm đở vài cây nhang, thấy ánh đèn trên lầu nhà chị Luyến nó ngạc nhiên, mấy bả về quê ăn Tết hết rồi mà, ai còn ở lại mà để đèn sáng trưng vậy, tò mò nó lần bước tới trước cửa nhấn chuông.
– Ủa, sao chị còn ở đây, không về nhà ăn Tết.

Mặt buồn buồn, chị Luyến nhìn nó không nói một câu, quay lưng bước vô nhà. Lấy làm lạ thằng Tường gài chốt cửa rồi bước theo vô trong. Đưa cho nó một chai 33 lùn, chị Luyến tu một hơi hết cạn chai còn lại, nhìn nó hỏi:
– Em kiếm chị có chuyện gì vậy ?
– Hổng có gì hết á, định qua bên nhà bác Tám xin đở mấy cây nhang về tối đốt cúng Ba, em quên mua rồi, thấy đèn phòng chị sáng, em ngạc nhiên nên qua hỏi thôi, bộ năm nay chị không về nhà ăn Tết sao ?
– Chị làm gì có nhà mà về em.
– Ủa, chị nói với em quê chị ở Cần Thơ mà, gia đình còn ở đó.

Chị Luyến gục đầu, ôm mặt, lúc ngửng lên mắt chị đỏ hoe.
– Em có làm gì tối nay không, ở đây chơi với chị cho vui.
– Không có làm gì hết á, em dọn dẹp nhà cửa xong rồi, chờ tối đốt nhang cúng Giao Thừa, cúng Ba em thôi, Má em Tết này không mua kịp vé xe nên mùng bốn mới về được.
– Vậy em ở đây chơi với chị, tối chị qua em cúng Giao Thừa rồi đốt cho Bác mấy cây nhang luôn một thể.
– Chị cũng chưa trả lời em, sao không về quê ăn Tết, làm gì chị buồn muốn khóc vậy ?
– Em ra khóa cửa, lên phòng chị chơi, tối nay chị buồn lắm, đem mấy chai bia lên lầu rồi chị kể chuyện đời cho em nghe.

Không có việc gì làm, Tường khóa cửa rồi mang mấy chai 33, cái đồ khui, ít tôm khô củ kiệu, lên phòng trên. Phòng chị Luyến trang trí đơn sơ nhưng rất sạch, có vài cuốn sách trên kệ, một lọ bông hồng, cái cát-sét nhỏ. Đưa chị chai bia, nó ghé đít ngồi xuống giường, đưa cho nó khung hình nho nhỏ, chị Luyến nói:
– Hình gia đình của chị nè, con nhỏ này là chị đó.
– Chị hồi nhỏ cũng ngộ quá ha.
– Ừ, hồi nhỏ chị không đẹp sắc sảo, nhưng có duyên lắm.
– Bây giờ chị cũng đâu có xấu đâu, em thấy mấy anh trong xóm thấy chị đi ngang qua là huýt sáo inh ỏi.
– Tao già rồi, xấu lắm rồi.
– Đâu có già đâu, chị đẹp chết mồ luôn.

Thằng Tường gân cổ cải, đối với nó, chị Luyến đẹp thiệt, da trắng nè, cẳng cao dáng dấp thanh thoát, ăn nói có duyên nè, chị cười lại có má lúm đồng tiền nữa.
– Em mà sinh sớm vài tuổi, em theo chị sát nút cho mà coi.

Đỏ mặt với lời khen của thằng nhỏ, Luyến đưa chai bia làm một ngụm che dấu đôi má hơi ửng hồng, dù đã dầy dạn phong sương nhưng lời khen chân thật của thằng nhỏ học sinh cũng làm cô nàng lúng túng. Cuộc đời làm vũ nữ, Luyến đã va chạm đủ mọi hạng người, từ đá cá lăn dưa tới tới người học thức đầy mình, ai chơi sao nàng đối xử lại như vậy, thằng nhỏ chân chất thật thà Luyến chỉ biết mang lòng chân thật mà đối xử lại thôi.

– Mày khen hoài làm chị đỏ mặt đây nè.
– Em nói thiệt chứ bộ giỡn sao, em thích chị nhất trong mấy chị ở đây, mà chị nói sẽ kể chuyện đời chị cho em nghe, kể em nghe đi, sao chị không dám về quê.

Uống cạn chai bia, vói tay lấy gói Salem, mồi một điếu, hít một hơi dài, ém luồn khói nóng vào sâu trong đáy phổi, Luyến chu môi thổi khói thuốc bay ra thành từng vòng tròn lớn nhỏ.
– Chị là đứa con gái hư, phải bỏ gia đình mà đi, nhiều khi nhớ nhà lắm mà chị nào dám về thăm. Chị có một tật xấu, cái tật thèm đàn ông, thiếu đàn ông chị không chịu nổi, em có biết không.

Ngồi dậy kéo thằng nhỏ xuống nằm cạnh bên mình, Luyến bắt đầu kể lại quãng đời năm mười sáu tuổi …

o 0 o

… mười sáu tuổi, cái tuổi nảy nở nhất của người đàn bà, cơ thể Luyến như đâm chồi nảy lộc từng đêm, vú cương mông nở, nách đã bắt đầu mọc lông, còn lông mu đã mọc tràn qua ải. Cơ thể đổi thay kéo theo tâm tình cũng thay đổi, Luyến bắt đầu biết làm duyên làm dáng trước bọn con trai, biết thẹn thùng khi người chọc ghẹo. Nhưng cuộc đời của nó chắc cũng êm đềm trôi qua nơi khu xóm nhỏ nếu Luyến không gặp ông Tư Chích và thiếm xẫm – vợ ông Tàu bán thuốc Bắc, ngày hôm đó.

… bước chân sáo tới nhà ông thầy Tư chích dạo, gõ cửa vài lần không có ai, Luyến đẩy nhẹ cửa bước vào kiếm ông Tư mua vài viên “pi” cũ về trị ghẻ cho thằng em. Trong nhà cũng vắng tanh, ngồi xuống ghế Luyến đợi ông Tư, chắc đang chích cho ai ở buồng trong, đợi hoài không thấy ai ra, nghe có tiếng lục đục trong phòng nó định lên tiếng gọi, nhưng không biết nghĩ sao nó len lén đi vào, tính hù phá một chập, ông Tư còn độc thân sống một mình ở nhà này hành nghề chích dạo, Luyến đã tới đây nhiều lần, nó rất thích phá ông thầy chích trắng trẻo đẹp trai nhưng chưa vợ này. Càng bước lần vô, Luyến càng nghe nhiều tiếng động lạ lùng làm tâm tư nó xao xuyến, tiếng rên ư ử, tiếng rên nhưng không phải tiếng rên đau đớn, tiếng rên kỳ cục. Cửa phòng chích chỉ khép hờ, Luyến ghé mắt dòm, … Luyến lặng người, toát mồ hôi.

Nằm dài trên cái bàn chích trắng tinh, chàng hảng thân hình một người đàn bà, hạ thể trần truồng, hai chân co lên trên mặt nệm, còn ông Tư Chích đang gục đầu giữa háng, hai tay vịnh hai đùi banh rộng, tiếng rên siết phát ra từ cửa miệng người đàn bà, lúc này đang nắm đầu ông thầy chích kéo ghị vào thân, không biết họ đang làm gì, Luyến không dám lên tiếng, chỉ nép qua một bên tiếp tục nhìn. Bất chợt người đàn bà ngồi bật dậy, Luyến nhận ra là thiếm xẫm vợ ông Tàu bán thuốc bắc ở đầu đường, ngồi bật dậy thím leo xuống đất, quì gối đưa tay cởi quần ông Tư, bây giờ Luyến đã biết họ đang làm gì, lòng muốn bỏ đi mà chân bước không đành, tò mò Luyến đứng yên nhìn thấy lần đầu tiên trong đời “cái đó” của người đàn ông trưởng thành, bự nhỏ Luyến đâu biết, nhưng nó lấp đầy cái miệng đang thụt ra thụt vô của người đàn bà. Hồi lâu con cu của ông Tư bự ra một chút dương thẳng băng, ông vịn đầu không cho thiếm xẫm sụt nữa; vừa buông con cặt ra thiếm xẫm quay mình chổng đít lên trời, tay gối đầu mắt nhắm chờ đợi; quì gối cầm cu ông thầy chích ấn nhẹ vô cái lồn đang chổng ngược, tay vịn đít ông đẩy mạnh vào. Nghe tiếng “ái da” của người đàn bà, bất giác Luyến đưa tay bụm lồn bóp mạnh, ông Tư hì hục chơi, tay Luyến bóp bóp theo nhịp cái mông thì thục vào ra, chưa đã ngứa nó thọc tay vô trong … mân mê … móc thụt … lúc bàn tay Luyến ướt nhẹp cũng là lúc ông Tư gục người lên thân thiếm xẫm nghỉ ngơi.

Sau ngày đó, Luyến càng xâm soi cơ thể mình, nó ngứa ngái lăn lộn hàng đêm, đêm ngủ nằm mơ toàn thấy “cái đó”. Hơn tuần chịu không nổi, buổi chiều nó giả bịnh, xin phép về sớm, Luyến ghé vô ông thầy Tư.
– Cháu bị bịnh gì dậy ?
– Con đau bụng, nó cứ rêm rêm hoài không dứt.

Rờ trán, nghe mạch tim, rồi ông Tư biễu Luyến lên giường nằm cho ông khám bụng. Bàn tay ông thầy chích đi tới đâu, Luyến nổi da gà tới đó, nó thèm ông vuốt ve, nó muốn ông làm biến đi cơn ngứa ngái, nó muốn …, mà không biết làm sao mở miệng, nó không biết nói gì.

Thấy con nhỏ nghỉ học bước vô ông Tư đoán biết nó muốn gì rồi, hôm chơi con xẫm lai tình cờ liếc mắt ra cửa, thấy nó ông đã sợ hết hồn, nó mà la là ông hết đất sống với chuyện tư tình cùng vợ thằng Tàu bán thuốc bắc; mấy ngày sau ông vẫn còn sợ lộ, thấy không có chuyện gì, ông cũng hơi yên tâm. Bây giờ nhìn con nhỏ nằm im lìm trên bàn chích, ông tiến thoái lưỡng nan, phá trinh hại đời con gái ông không muốn, còn đuổi nó đi ông sợ lộ chuyện xấu của mình, mà phải chỉ con xẫm thôi sao, có vài người đàn bà nữa, lâu lâu cũng tới kiếm ông, giận chồng bỏ bê họ cứ kiếm ông trả thù cho bỏ ghét. Nhìn hai má đỏ bừng, da run từng đợt theo bàn tay khám bịnh của ông, chặt lưỡi ông lắc đầu, phóng lao thì phải theo lao chứ biết sao bây giờ. Tay đặt ở bọng đái xoa xoa, ông hỏi:
– Cháu thấy đau ở chổ này phải hông ?
– Dạ.
– Để chú cởi quần coi thử một chút nha ?

Đợi nó từ chối là ông rút lui liền.
– Dạ.

Lắc đầu, ông cởi cái quần dài ra, đưa tay đặt lên chiếc quần sì, ngón cái vuốt ve cái rảnh dọc, thấy con nhỏ nằm yên, mắt nhắm nghiền, ông kéo cái quần sì xuống tới gối, cho ngón cái vào ngoái ngoái trong cái lồn non.
– Cháu thấy tưng tức, ngứa ngái chổ nầy phải hông ?
– Ư … ư …
– Cháu bị uất khí đó, để chú tìm cách làm cho nó thông, nó thoát ra là cháu hết đau bụng liền.

Moi móc một hồi, ngón tay ông ướt đẫm, còn con nhỏ thì lăn lộn quằn quại như thằn lằn đứt đuôi, kê miệng vừa móc vừa liếm ông kéo dài tới lúc nó xuất tinh.

VN88

Viết một bình luận