– Không, tập dượt từ trước đấy chứ. Theo như lời Christina thì Madonna là người cầu toàn nên phải tập nhiều lần để mọi thứ thật hoàn hảo rồi mới mang lên diễn chứ. Chẳng qua là họ cứ tỏ ra là ngẫu hứng thôi.
– Thế à? Tức là cố tình gây shock đúng không?
– Chính xác đấy.
Thế là hai thằng con trai nói chuyện về giới lesbian. Rồi chuyển sang giới gay. Nhưng Kiên gạt đi:
– Thôi chuyển đề tài đi. Không nói chuyện này đâu. Kinh lắm.
Rồi tôi chuyển sang để tài về máy tính và mắt Kiên sáng ngời cả lên. Chuyên ngành của Kiên mà. Có vẻ như computer và IT là niềm đam mê của Kiên. Thảo nào mà Kiên giỏi máy tính thế. Sau một hồi trao đổi với Kiên thì kiến thức của tôi về máy tính và IT khá hơn hẳn. Còn người ấy của tôi tuy không giỏi một thứ như Kiên nhưng cái gì cũng khá cả.
Đến 4h chiều thì tôi quyết định về để cho Kiên còn đi đánh cầu lông. Chiều nào Kiên cũng đi đánh cầu lông cả. Tôi về nhà và hình ảnh của Kiên, giọng nói của Kiên, cái điệu cười ha há của Kiên, rồi những hành động ngộ nghĩnh của Kiên đều ám ảnh tôi. Lần đầu tiên có một người con trai đã có thể gạt hoàn toàn hình ảnh người ấy ra khỏi tâm trí của tôi đó chính là Kiên. Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi không thể nói là tôi yêu Kiên. Tôi phải cố kiềm chế để không bật khóc, vì hôm nay trời không mưa, tôi mà khóc thì mọi người biết ngay. Chẳng nhẽ tôi cứ phải đóng giả làm bạn thân của Kiên thế này, để ngồi nghe Kiên thao thao bất tuyệt về cô bạn gái của mình. Còn tôi thì đau đớn cố giấu kín tình cảm đang ngày càng lớn lên trong tôi thế nào sao? Ai đó giúp tôi với được không?
Tôi là một người mê nhạc nên tôi có thể nghe nhạc suốt ngày không chán trên cái computer của tôi. Nhưng tôi không thể nghe nhạc quá một tiếng vì bố mẹ kêu nhức đầu không chịu được. Nên tôi quyết tầm dành dụm tiền để mua một cái headphone để nghe nhạc trên cái computer để đỡ làm phiền mọi người. Nhưng khi tôi cắm vào thì âm thanh nghe bé tí như là “thì thầm mùa xuân” vậy. Mà tôi thử ở ngoài hàng thì nó không bé như vậy. Tôi không hiểu vì sao. Tôi gọi cho Kiên và Kiên hẹn ngày lên giải quyết vụ này cho tôi. Đó là một buổi chiều Kiên đến giải quyết cho tôi. Kiên ra ngoài tải cái VIA AC 97 gì gì đó tôi cũng không hiểu. Chỉ hiểu là Kiên bảo là vì win XP của tôi là SP1 không phải là bản full nên nó không đủ hết các tính năng nên phải tải cái này về vì cạc sao của tôi là loại này. Kiên tải về và định cài cho tôi. Thì Kiên bảo muốn đi vệ sinh từ nãy nhưng ngại vì ở dưới nhà đông con gái quá. Tôi mới bảo Kiên đi luôn ở trên sân thượng này tôi đứng che cho nếu không ngại.
Kiên đi luôn thật và tôi đứng đó che cho Kiên. Thế rồi Kiên đột ngột vạch quần đi trước mặt tôi. Thế là tôi nhìn thấy chim của Kiên. Tôi thấy hơi ngạc nhiên vì điều đó, không phải vì chim của Kiên to quá hay đẹp quá. Mà là vì thái độ vô tư, tin tưởng bạn bè của Kiên. Đến như người ấy của tôi, còn phải quen biết anh ấy gần 2 năm mới được anh ấy để cho nhìn chịm của anh ấy. Tôi nhìn con cu của Kiên nó vẫn còn đang mềm nhưng vẫn còn khá to so với tôi. Đặc biệt là nó rất trắng và sạch sẽ chứ không đen bần như cái của tôi mà cung không nâu nâu như của người ấy của tôi.. Tôi cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng, con tim đập loạn cả lên. Nhưng tôi cố gắng bình tĩnh nhìn vào mặt của anh ấy và trêu anh ấy một chút:
– Úi giời, thế này thì nhìn thấy cái của anh rồi nhé
– Lộ hết cả hàng rồi ngại quá. Hi hi hi hi
Anh ấy vẫn cứ vô tư vui vẻ như vậy mà không hề biết tôi là một gã gay. Tôi cười và nói:
– Thế này thì của anh to hơn của em rồi
– Thế này là bình thường chứ làm gì đến nỗi mà to
Kiên đã đi xong và định dội nước. Nhưng tôi bảo là để tôi dội cho. Thế là Kiên đi vào trong nhà. Tiếp tục chữa máy cho tôi. Còn tôi thì tâm trạng rất hỗn độn. Tôi cảm thấy mừng vì khung cảnh khiêu dâm đó đã kết thúc chứ nếu không thì tôi đã không kiềm chế được mà hiếp dâm anh ấy mất. Nhưng một mặt tôi lại tự trách mình là một con cu to đẹp như vậy mà tôi đã bỏ qua. Tôi đi vào trong nhà và cố gắng vui vẻ và tếu táo một chút:
– Anh có muốn xem lại hàng của em để cho nó đỡ thiệt thòi không?
– Có gì mà phải thiệt thòi. Con trai như nhau cả thôi.
– Uh, em cũng nghĩ vậy. Nếu anh mà muốn nhìn thì em cho nhìn luôn đấy chẳng có gì phải ngượng hay phải giấu. Như nhau cả thôi cùng lắm là của anh to hơn em, dài hơn em và trắng hơn em thế thôi. Chứ còn về kết cấu cũng thế cả.
– Thế nên không phải nhìn lại cho đỡ thiệt.
– Thế mà anh biết không mấy thằng bạn của em bọn nó toàn bắt cho nhìn và sờ lại cho đỡ thiệt đấy anh ạ. Hi hi hi
Dạo này tôi bị nhiễm cái điệu cười hi hi hi của Kiên mất rồi. Ôi, thôi xong rồi cái máy tính của tôi lại tít tít tít như hôm nọ rồi. Lần trước nó cũng vậy. Nhưng khi Kiên vừa về thì nó lại không sao đấy mà. Thế nên tôi mới bảo Kiên:
– Ngồi chơi, nghe nhạc hay đọc báo một chút đi. Hay nghe cái Sony walkman này đi cũng được. Chắc là tí nữa là được ngay.
– Chán thế, đang ….. Uh, thôi vậy
Nhưng Kiên khá là nôn nóng cứ đòi phải giải quyết ngay. Nên cứ chưa được 5 phút lại đòi mở. Nên làm cho cái máy nó bị như vậy lâu hơn. Sắp đến 5h rồi, tôi nói chuyện với Kiên một chút để cho nó đỡ sốt ruột:
– Chán thật đấy anh ạ. Em định chữa máy xong khoảng 5h, thì em đi dancing một chút
– Giàu thế, đi dancing cơ à?
– Không, em nghèo thôi. Đó không phải là sàn nhảy mà là câu lạc bộ khiêu vũ cổ điển. Vé vào chỉ là 5.000 thôi. Nhưng kiểu này chắc là hôm nay không đi rồi
– Thế thì chừng nào rủ anh đi với. Anh thích hát hò nhảy nhót lắm đấy. Dù anh hát không hay, nhảy cũng không đẹp nhưng anh thích lắm.
– Hay là đi luôn hôm nay đi. Đi xong khoảng 8h là xong về cái máy của em chắc là nó lại được.
– Uh, đi đi. Ah, cho anh mượn điện thoại để anh gọi cho thầy để xin thầy nghỉ hôm nay.
– Anh học gì vậy?
– Uh, anh đang học về quản trị mạng
– Thế mà xin nghỉ để đi chơi với em cơ à? Mấu thế?
– Đi chơi với em mà?
– Thế này thì ai làm người yêu của anh thì sướng phải biết.
– Bình thường thôi em. Mà này anh chỉ sợ anh dẫm vào chân người ta thôi vì anh chưa biết nhảy mà.
– Em dắt đi cho, không lo. Một là nhảy với những người cực siêu, họ có thể nhanh chóng nắm bắt ý của mình. Hoặc không là nhảy với người không biết gì thì mình có thể dễ dàng điều khiển họ theo ý mình. Còn nhảy với những người biết nhảy một ít rất khó chịu. Rất khó điều khiển họ. Mà họ cũng không thực sự nhanh ý để có thể nắm bắt được ý của mình. Nên không sao. Em dắt anh cho. Đây điện thoại đây, anh gọi đi.