Mẹ Kiên lại vào viện, còn em gái của Kiên từ bệnh viện đi học luôn. Lại chỉ có một mình tôi và Kiên ở nhà. Tôi giúp Kiên chuẩn bị cho bữa trưa vì trưa nay, Kiên mang cơm vào cho mẹ và thay mẹ trông bà bác. Tôi phụ Kiên nhặt rau, bóc hành bóc tỏi, còn Kiên thái thịt và băm thịt để nấu cháo. Kiên nấu ăn khéo ra phết. Còn một ít thịt băm là để Kiên và em gái của Kiên ăn. Kiên bảo tôi trưa nay ăn cơm ở đây rồi hãy về. Nhưng tôi nói:
– Thôi, anh cho em về. Ăn vạ ở nhà anh như thế là đủ rồi.
– Ăn vạ gì đâu. Anh đang buồn vì tình mà. Có em ở đây, anh thấy vui rồi.
– Thôi, em về, để còn cơm nước cho mẹ em. Rau, em rửa rồi, hành tỏi em đã thái nhỏ để ở kia. Em về đây. Chiều nay em mang đi in cái file rồi, tối em mang sang cho anh nhé.
– Thôi để anh in.
– Không, để em in. Nói rồi đấy nhé. Anh mà in là thừa đấy. Em về đây.
– Em tốt quá. Anh thấy mình may mắn khi có một người bạn tốt như em.
Tôi chỉ cười vì thấy trong lòng mình bùi ngùi. Lẽ ra tôi nên nói câu đó với Kiên mới đúng. Kiên quá tốt bụng và hiền lành.
– Em đang nghĩ gì vậy. Lại nhớ người yêu à?
Kiên làm gián đoạn suy nghĩ của tôi:
– Em chưa có người yêu. Thôi em về đây, 10h rồi. Tối em quay lại nhé.
– Cứ để mai cũng được vì có thể đêm nay anh ở lại bệnh viện. Khi nào ở viện ra, anh sẽ qua chỗ em lấy vậy
– Nếu vậy, anh gọi cho em trước nhé. Vì sợ em đi đâu mất thì sao.
– Uh, rồi nhất trí.
– Uh, em về đây.
Tôi nói và đi ra cửa. Kiên đi theo để tiễn tôi.
– Uh, em về nhé.
Tôi đi về trong một tâm trạng hỗn độn như mọi lần. Và chẳng biết là mình sẽ tiếp tục giữ tình yêu thấm kín và tội lỗi này trong lòng này đến bao giờ đây.
Tôi về đến nhà chuẩn bị cho bữa trưa rồi tôi ăn cơm trưa, tôi đi ngủ. Nhưng tôi không thể ngủ được bởi Kiên đã ám ảnh vào mọi thứ trong cuộc sống của tôi. Tôi ra mạng để check mail một chút, thì tôi nhận được một email của Michael. Tôi nghĩ bụng: “Không hiểu là gã Sở Khanh internet này định giở trò gì đây nhỉ?”. Hắn nhờ tôi tìm đường link để xem phim, nghe nhạc cũng như giải trí một chút, ở Cuba mù thông tin quá. Tôi tìm và reply cho hắn. Thì hắn nhảy vào nick của tôi để chat để nhờ tôi cách để nghe nhạc trực tiếp như thế nào. Tôi hướng dẫn xong thì có hỏi hắn:
– Người yêu mới của anh thế nào rồi?
– Anh có người yêu mới gì đâu, chẳng qua là anh muốn ngừng yêu em là vì anh thấy chúng mình say mê nhau quá như thế này, nếu không gặp được nhau, rồi chẳng may có ngày xa nhau thì đau khổ giống như cô gái trong “We belong together” thì khổ lắm.
– Trời, anh dở hơi thế? Người ta thường chỉ đau khổ với những gì không ngờ xảy ra thôi, còn việc anh em mình sẽ có ngày xa nhau là điều đã xác định từ trước, cả em và anh đều đã chấp nhận thực tế đó, nên đâu có gì đau khổ nữa. Anh có biết khi anh nói ra điều đó đúng vào lúc em đang yêu anh nhất và hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nhất vậy mà….. anh làm em quá đau khổ.
– Anh xin lỗi, vì anh quá yêu em nên lú lẫn mất rồi. Khoảng tháng 6 anh sẽ về Việt Nam và sẽ có một tour ra Hà Nội ngay. Em giúp anh nhé, anh chẳng biết gì về Hà Nội cả.
– Nhất trí. Nhưng anh phải cho em một tấm ảnh của anh để em còn biết anh trông thế nào để em còn đón anh cơ chứ.
– Được rồi. Nhưng bên này toàn là dịch vụ công cộng nên muốn gì cũng phải chờ lâu lắm em ạ.
Vậy là cuối cùng thì tôi cũng đoán đúng, Michael không phải là một gã Sở Khanh, qua cách nói chuyện của Michael tôi biết chứ. Tất cả chỉ tại tôi gửi cho Michael đường link để xem video “We belong together” của Mariah Carey mà còn kèm thêm cả lời dịch nữa (bạn có thể quay lại phần 1 của câu truyền để đọc bản dịch của bài hát này ở cuối truyện để biết nguyên nhân vì sao Michael lại đột ngột kết thúc như vậy).
Tôi lại tiếp tục check mail thì trang web adultfriendfinder.com gửi email quảng cáo cho tôi. Tôi điền thông tin cần tìm đàn ông từ 19 đến 30 sống tại Việt Nam và nó hiện ra một đống. Có rất nhiều nick nhưng đó là nick thành viên của trang web, nếu tôi muốn làm quen với nick đó thì tôi cũng phải là thành viên, mà muốn vậy thì tôi phải có tài khoản. Nên tôi định xoá đi, thì bống nhiên nhìn thấy một nick để là roses_red188 (YM) (có nghĩa là nick trên yahoo messeger) tôi ngay lập tức add vào, và tôi đã được nói chuyện với anh ta. Anh ta đang sống tại Hà Nội, 30 tuổi, có công việc và có nhà, muốn biết địa chỉ của tôi để chúng tôi còn ân ái.
Tôi suy nghĩ nhiều lắm, vậy là ít nhất thì tôi có chỗ dựa rồi. Nhưng vấn để là tôi phải lựa chọn, một là tôi vẫn tiếp tục thầm thương trộm nhớ Kiên như bây giờ, rồi cố yêu và cưới một cô gái nào đó và trở thành một chàng trai bình thường như bao chàng trai khác. Nhưng tôi sẽ không được sống thật với mình, vì tôi chỉ thích con trai mà thôi. Hoặc không là tôi sẽ thể hiện tình yêu với Kiên xem là Kiên có yêu tôi không, hoặc sẽ cho Kiên lên mây vì tài nghệ trên giường của một vũ công xuất sắc như tôi. Tôi sẽ sex với Michael trong mấy ngày Michael ở Hà Nội, rồi ai đi đường nấy, tôi sẽ đến với roses_red188 rồi sống dựa vào anh ta như là một bà vợ, không con không cái, bất hiếu với bố mẹ tôi. Nhưng tôi được sống đúng với con người mình. Tôi phải lựa chọn thế nào đây. Tôi muốn nghe ý kiến từ các bạn. Các bạn có thể email cho tôi và cho biết ý kiến của các bạn.
Tôi ra về và cảm thấy rất hỗn độn vì không biết phải lựa chọn như thế nào cả. Chỉ biết là tôi không thể tiếp tục giữ được tình cảm của tôi dành cho Kiên ngày càng lớn mạnh trong tôi thế này mãi được. Tôi quyết định là phải từ từ thể hiện cho Kiên thấy mới được. Kiên vẫn còn hơi buồn vì vụ thất tình, tôi đến chơi nhà Kiên chơi rất nhiều, cố tình động viên cho Kiên vui lên bằng những câu rất hàm ý như: “Em mà là con gái em yêu anh ngay thôi. Anh dễ thương và tốt bụng như vậy cơ mà” Nhưng Kiên cũng hề hề đùa lại với tôi là “Anh mà là con gái thì anh cũng yêu em ngay thôi”. Trời ơi, bực quá đi thôi, không phải là như vậy, em yêu anh thật mà, không phải đùa đâu, sao anh không nhận ra cơ chứ, đần quá đi. Kiên nằm trên giường buồn buồn và kêu là “Anh lạnh quá”. Tôi chui vào trong chăn, ôm chầm lấy Kiên, rúc đầu vào ngực Kiên để ủ ấm cho Kiên. Nhưng Kiên cũng ôm lại tôi nhưng tôi biết đó chỉ là một cái ôm của một người anh trai dành cho thằng em trai mà thôi không hề có một tí cảm xúc yêu đương nào cả. Nhưng tôi ôm Kiên với tất cả con tim và tâm hồn của mình, con tim tôi loạn nhịp, cơ thể tôi nóng bừng. Nhưng Kiên vẫn không nhận ra. Nhiều khi Kiên đến nhà tôi chơi khi tôi đang ở nhà một mình, tôi giả vờ đi tắm, rồi giả vờ để quên quần áo ở trên phòng, tôi tống ngồng nude 100% phi lên trên nhà, tìm quần áo mặc vào trước mặt Kiên để khiêu dâm Kiên. Nhưng Kiên cũng chỉ nhìn tôi cười và bảo: “Em tồ và đoảng thế nào sao có người yêu được”. Trời ơi, tôi không khiêu dâm được Kiên. Đúng rồi, tôi xấu trai như vậy, chim cò bé như vậy sao khiêu dâm được Kiên cơ chứ. Rồi tôi gãi chim soàn soạt rồi kêu: “Hình như em bị hắc lào ở chim, anh xem hộ em xem, em không tự xem được”. Tôi cởi quần cho Kiên xem. Kiên cầm chim tôi lên, vạch dái tôi ra, xem cả hậu môn nữa sờ vào đám lông hậu môn của tôi. Trong khi tôi đang thấy rộn rạo hết cả người tưởng như sắp bắn tinh được rồi vậy mà Kiên xem xét kỹ lưỡng xong chỉ phán một câu “Không sao đâu em, chắc là tại em lâu ngày không tắm thôi”.