– Lộ hết hàng của em rồi, he he he
Tôi cũng đùa lại để cho Kiên vui, Kiên đang thất tình mà. Kiên cũng trêu lại tôi:
– Em mơ thấy em nào mà 23 tuổi rồi mà còn xuất tinh buổi tối thế này.
– Em…..
Tôi suýt nữa lại nói lộ ra là tôi gay. Nhưng may sao tôi nhớ ra, nên chỉ nhe răng ra cười trừ. Kiên cũng cười vì hiểu rằng mình đang hỏi một câu tế nhị. Kiên nghiêm nghị nét mặt:
– Anh xin lỗi, vì đã đùa như vậy.
– Không sao, chắc là tại mấy hôm nay em xem phim sex đó mà. Anh em mình đâu có gì phải giấu nhau nữa. Thôi ngủ đi anh
Tôi nhanh chóng mặc chiếc quần lót của Kiên. Cái quần lót hiệu Kevin xịn đấy. Trông Kiên thì cao gầy hơn tôi vậy mà tôi mặc cái quần lót của Kiên rất vừa.Tôi mới kêu:
– Trông anh thế mà mông to và cong như là J.Lo ấy nên em mới mặc vừa thế này
– Cảm ơn vì đã khen. Thôi vào ngủ đi. Muộn rồi. 4h sáng rồi đấy. Mai còn dậy
– Uh
Rồi cả hai bọn tôi trở lại giường ngủ. Kiên đã ngủ rồi. Như vậy là tất cả chỉ là một giấc mơ. Kiên không phải là gay, không hề yêu tôi, không hề muốn sex với tôi. Nhưng tôi thì đã yêu Kiên tới mức mơ được làm tình với Kiên rồi. Đau khổ cho tôi quá đi. Kiên ơi, em yêu anh quá đi mất thôi. Tôi nghĩ đến đó và nước mắt của mình trào ra. Rồi tôi cố dỗ mình vào giấc ngủ. Nhưng thực sự là tôi chỉ chập chờn thôi chứ không ngủ say được. Một mặt là vì lạ nhà, mặt khác, tôi nghĩ đến người ấy, nghĩ đến Quang, chàng thợ làm khuy áo vét, rồi nghĩ đến Kiên.
Sáng hôm sau, tôi dậy khá sớm giống như buổi sáng mà tôi và người ấy thuộc về nhau sau một đêm “mây mưa” mệt nhoài. Kiên vẫn còn ngủ, tôi nhẹ nhàng bò ra khỏi giường, vào nhà đi vệ sinh, để cho con cu đang cứng ngắc của tôi phải mềm ra mới được. Lúc tôi đi ra khỏi nhà tắm thì Kiên cũng đã dậy rồi. Tôi hỏi Kiên:
– Sao anh không ngủ thêm đi?
– Thôi, anh ngủ đủ rồi. Em ăn gì không thì anh dẫn em đi ăn, hay thích ăn ở nhà thì anh nấu mì, còn mấy quả trứng gà trong tủ bếp ấy?
– Sao cũng được anh ạ.
– Thế thì ăn ở nhà cho nó tự nhiên nhé, chứ ra hàng bây giờ là em bị hỏi thăm thì mất tự nhiên lắm vì cả khu này nó biết anh rồi.
– Uh. Anh chỉ cho em, mì và trứng để đâu, em nấu cho.
– Thôi để anh nấu cho nó quen. Nếu em có lòng tốt thì tí nữa rửa bát hộ anh là được. He he he
– Vô tư đi.
Kiên đang bầy các thứ ra bếp và nấu thì mẹ của Kiên về để nghỉ ngơi và mang đồ ăn sáng lên cho cô em gái của Kiên đang ở lại trông cho bà bác đang ốm. Tôi vôi vàng, cho cái quần lót ướt nhèm của mình vào trong một túi ni lông nhỏ để ở trong bếp rồi cất vào túi xách đựng sách vở của tôi, rồi nhanh chóng mặc quần dài vào. Mẹ của Kiên hơi ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây sớm như vậy, nhưng rồi hình như bác cũng đoán ra:
– Hôm qua cháu ngủ ở đây với Kiên à?
– Vâng ạ.
– Thế cũng tốt, lỡ có trộm cướp gì thì có 2 người vẫn hơn 1 người. Cháu ăn uống gì chưa
– Con đang nấu mì. Mẹ ăn mì luôn chứ ạ?
– Thằng này, ai lại đãi bạn bằng mỳ tôm với trứng hả mày? Xin lỗi cháu nhé. Để bác ra mua bát phở bê về
– Dạ thôi, bác ạ. Mỳ với trứng là ngon rồi. Ở nhà cháu chỉ có mỳ không ấy bác ạ. Thôi đừng phở làm gì bác ạ.
– Chỉ một tí, nhanh thôi, hàng phở gần đây mà.
– Dạ thôi, bác ra hàng ăn uống rồi mua gì cho em nó trong viện ăn cho đỡ đói bác ạ. Cháu không sao mà. Với cả sáng ra cháu chỉ ăn nhẹ một gói mỳ thôi. Ăn phở hay bún nó nặng bụng khó chịu lắm. Với cả cháu cũng đang ăn kiêng mà.
– Thôi, được rồi mẹ à. Với Lâm thì mẹ cứ coi Lâm như là người trong nhà thôi, đừng câu nệ quá Lâm ngại đấy.
– Uh, cũng được. Để mẹ ra ngoài mua thêm hành tươi, rau sống và một ít giò hoặc chả gì đấy bỏ thêm vào.
– Dạ thôi bác ạ
Nhưng mẹ Kiên vẫn cứ phóng ra ngoài, tôi có muốn ngăn cũng không được. Công nhận là gia đình Kiên mến khách thật đấy. Gia đình Kiên như vậy thảo nào Kiên cũng hiền lành và tử tế đến vậy. Giá như tôi là con gái, làm dâu nhà này thì tốt biết mấy. Không hiểu là bạn gái của Kiên nghĩ sao nữa.
Đó là những bát mỳ cực kỳ chất lượng do mẹ Kiên chế biến, trứng, giò, chả, hành, rau sống. Ngon quá trời, trong suốt bữa ăn tôi cứ đùa với Kiên là “Ngày nào mà em cũng được ăn thế này thì chắc là em béo như lợn và không ai thèm lấy em thì chết”. Kiên chỉ cười và nói: “Ăn cho nó béo và khoẻ. Anh đang muốn lên 50 cân mà không được đây này”. Còn mẹ Kiên thì cũng đùa lại tôi: “Nếu không lấy được vợ thì bảo bác. Bác tìm cho”. Tôi trả lời: “Được vậy thì tốt quá” rồi quay sang Kiên “Chằng bù cho em muốn giảm xuống còn 50 cần mà không được đây này. Cao 1,5m mà nặng 55 cân béo quá”. Kiên lại tếu: “Vậy là anh em mình có cùng một mục tiêu là phấn đấu đến 50 cân rồi”. Kiên làm tôi phì cười suýt nữa bắn cả sợi mỳ ra ngoài.