Từ nơi ghế ngồi, Lan hề mất nhìn “thằng ăn trộm” không sót một động tác trong lúc nó sửa soạn trốn đi. Lan nhìn thấy đầu 5ợi dáy nó đã đặt hờ hừng trên làn da bụng đang còn rin ướt của nàng, nhưng Lan không thể nào cầm lấy đầu sợi dây được để mà cởi trói. Lan nhìn vào phòng tấm, ra hiệu cho người làm công. Bà ta hiểu ý, vội trườn người trên nền nhà ra tới chỗ của Lan, bà ta ráng sửa thế nằm, đưa hai chân lại phía ghế của tan, dùng một bàn chân ghếch lên, kéo cái đầu dây giở lên ngang tầm miệng cho Lan ngậm lấy và nàng cố dùng sức cấn chặt cái đầu dây, kéo nó ra từ tử. Hai người đàn bà cởi trói lẫn cho nhau, đưa mất nhìn nhau ra chiều ái ngại, không ai nói với ai lời gì, gương mặt của người đàn bà làm công tỏ ra vô cùng lo lắng. Lan nhận thấy thế bèn cán dặn bà ta:
– Chuyện. này đã dĩ lỡ rồi, chi nhớ đừng nói cho ai biết như không hề có chuyện gì. Việc ở đây tôi tự biết cách lo liệu. Hôm nay chi có thể về sớm, ngày mai đến lâm việc như thường. Người làm công ra chừng không yên lâm:
– Còn chi thì làm sao?
Lan nói ra vẻ nghẹn ngào:
– Chi yên tâm, tôi biết tự lo liệu. Thới, chị thu xếp về đi. Tôi bị mệt lấm, nhấc cũng phải về thôi! Hôm nay sự thể như vầy, côn buôn bán gì được nữa! Chị cứ về đi! Nhớ đừng cho ai hay chuyện này!
Người làm công đưa tia mắt ra vẻ ái ngại nhìn Lan trước khi ra về, Lan kiểm soát lại cửa khóa trong tiệm, xong nàng tất hết đèn, vào trong toilet dùng giấy vệ sinh kéo lưng quẩn xuống thấp, cúi lom khom xuống lau chùi qua loa trên mặt lông lồn, hai bên háng và cả nơi cái lỗ lồn chan hòa đầy nước dâm cộng với tinh khí của “thằng ăn trộm” vẫn còn để lại. Nàng ngồi bệt mông xuống thảm, lưng tựa vào vách tường ngước đôi mất mơ màng nhìn bâng quơ lên trần nhà mà trong tâm trí cơ hồ như đang bồng bềnh lênh đênh bay bổng.
Lan ôn lại câu chuyện hết sức bất ngờ cùng những cảm giác cực kỳ khoái lạc vừa qua.
Nếu cái lồn tràn ngập tình xuân của Lan không đang còn rêm rêm ê ầm, chắc là Lan còn tưởng đó chỉ là chuyện thần thoại, chỉ đến trong mơ. Và giấc mơ kia, nếu đã say ra, chắc cũng không đem lại cho Lan những cảm nhận ái ân sao quá tuyệt vời.
Sống một thân giữa đời sau khi ông chồng già bị tử nạn xe hơi mà chết, than thấy chẳng còn chút sinh thú nào. Bởi đôi ba năm sinh sống với người chồng luống tuổi, Lan có ấn tượng chủ quan rằng, những chuyện ái ân giao hợp, cùng lắm, cũng chỉ là những cơn xúc cảm thường tình, những kích thích nào khác gì đáu những lần chồng Lan lấy hai tay vầy vò miết trên thân xác ngàn vàng của nâng. Đâu._có bao giờ tấm thân của Lan bừng lên những cơn kích ngất đến mê lịm đi như vừa rồi. Đâu có bao giờ cái dương vật hết thời của người chồng “già chát” đã có thể cầm vào mạnh bạo và kéo dài đến được một lúc lâu để cho cái lồn của Lan được hoàn toàn xoa dịu, hoàn toàn thừa mãn, sướng ngất đến từng thớ thịt làn da. Tất cả chỉ là những cảm giác chơi vơi đến độ bực bội vô cùng. Lan vẫn ngậm tăm chịu đựng, nàng biết, cho dù cớ than thở với luồng thì cũng chi là thừa, cũng chỉ là những lần anh vồ vập tham lam nhưng đẩy vô dụng.
Chồng vừa chết, với tấm nhan sắc và hoàn cảnh vật chất của Lan, đã có biết bao nhiêu người tới lui ngỏ ý ra chiếu muốn rắp ranh bắn sẻ Lan cũng nhận ra rằng đã có nhiều lúc trong những đêm cô quạnh, tám tư nàng rất khao khát một cái gì đó vô cùng mãnh liệt, nhưng không biết gọi nó lạ gì với những đêm, những lần tràn trở, thở ngấn than dài. Rồi đối diện với những người đàn ông tổ ra án cần sán đón, Lan cũng chỉ cảm thấy dửng dưng vì Lan nghĩ ràng, họ đến trong đời Lan thì rồi có khác nào như những năm tháng Lan sóng chung chạ với chồng, nào đâu có gì lôi cuốn khác lạ. Vậy thì có ích gì, lại thêm quàng vào người những trách nhiệm lứa đôi vô cớ cho nên Lan chấp nhận chọn lấy lối ông thui thủi một mình, mặc cho bao người đàn ông cứ gặp mặt Lan là y như muốn qùy xuống dâng hiến cho. nàng tất cả, cho đến hôm nay, với “thằng ăn trộm” giữa ban ngày, một thằng trai tơ non nớt, nó đã đem đến cho nàng những cảm giác khoái cảm đầu đời.
Thật ra, trong lúc “thằng ăn trộm” hãm hiếp nàng, Lan đã nhận diện ra nó một cách khá dễ dàng. Có một đôi lần nó đến cửa tiệm của Lan với con Kim Anh, chị ruột của nó. Hai chị em Kim Anh thuộc loại thanh niên choai choai con nhà giàu, học hành thì ít mà chơ’ bời lêu lổng thì nhiều, đến nỗi cả vùng này ai mà không nghe đến danh tiếng ăn chơi của hai chị em nó. Lan còn quen biết với cả bà mẹ của “trạng ăn trộm” và Kim Anh nữa kia, bà ta thường đến mua những thứ quần áo kiểu mẫu mới về tại tiệm. Nhiều lần hai chi em Kim Anh đến, giả vờ hỏi thăm cái này cái nọ, và trong lúc con chi hỏi nàng về một vài món hàng, thì “thằng nhãi con” cứ đứng lập lò nhìn nàng trân trân ‘không chớp mắt, Lan chằng biết nó đang nghĩ ngợi gì…
Thầy cả hai còn quá trẻ, Lan cũng chằng để ý Nào ngờ, hôm nay, thằng em nổ đã dám cả gan đột nhập hấn vào đây, trói thúc ké Lan lại mà hãm hiếp, không chỉ một lần mà lại tiếp đến lần thứ hai như tuồng nó muốn trả thù nàng hay là tại nó tham lam ham hố thì Lan cũng không tài nào đoán được. Có lẽ vì cả hai lý do.
Phải mất đến đói ba ngày sau, tàn mới bớt đi những nghĩ ngợi bâng quơ, Lan chạnh nghĩ đến “tai nạn” vừa rồi. Nàng tự nhủ:
– May mà mình đã có chồng, đã khôn lớn, chứ nếu còn ngây thơ trong trắng mà không dưng bị hãm hiếp tàn nhẫn kiểu này, không biết thần trí nàng sẽ còn bối rối tới đâu…
Hôm nay Lan nằm khàn ở nhà vì là ngày tiệm của nàng đóng cửa thường lệ. Giấc ngủ trễ sau một đêm thao thức nghĩ ngợi vẩn vơ, tự nhiên Lan thăm “nhớ tới cái thằng nhãi con hôm nào. Không ngờ, mới từng ấy tuổi đáu mà đối với chuyện tình dực nó đã tỏ ra rành rẽ và quỉ quái như vậy. Kể ra, nó cũng là một thằng nhỏ “dễ yêu” Nếu ngay tróng lúc này, bất chợt, nó hiện ra và đòi hiếp nàng nữa thì khấc là Lan sẽ “cho” nó hành động ngay.
Thật ra, từ ngày bi “thằng nhỏ” trói lại hãm hiếp tơi bời cho đến hớm nay, tự nhiên trong thân xác của nàng như được hồi sinh, chợt như có nhiều chuyển biến ngấm ngẩm. Nàng thấy nứng lồn quá sức, thấy ngứa. .ngáy bứt rứt lạ lùng với từng cơn mơ mộng không đâu. Lan cứ nhớ dện “thằng ăn trộm” hôm nào…
Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì có tiếng chuông gọi cửa. Nàng không thể đoán biết là ai đã đến nhà nàng trong buổi dáng hôm nay. Lan uể oải bước ra khỏi phòng, vén tấm màn cửa nhìn ra. Phía ngoài thì Lan nhận ra đó chính là Nghĩa, người đàn ông đã đeo đuổi nàng từ suốt mấy tháng nay. Trước đây, đối với Nghĩa, tan chí xem anh ta như một người bạn bình thường, không hề để ý đến tình trai gái trong lúc Nghĩa thường xuyên tỏ ra rất yêu chiều săn đón nàng, nhưng chưa bao giờ Nghĩa dám có hành vi sàm sỡ dù ở cửa tiệm hay lúc tại nhà riêng của nàng. Nghĩa xin đến thăm nàng thì Lan bằng lòng và cứ tới chừng Nghĩa nói chuyện trăng hí a xa xôi bóng gió, đều bi Lan phớt lờ, lảng ngay sang chuyện khác.
Nghĩa tuổi đã trung niên, dáng hào phóng vạm vỡ , có đôi mắt rất đa tình, mỗi lần Nghĩa nhìn vào người Lan, nàng có cảm tưởng như Nghĩa truyền sang thân thể của nàng những tia lửa nóng, Nghĩa như đang xé toạc từng mệnh vải áo quần Lan đang mặc trên người. Nàng biết vậy, nhưng tự trong thâm tâm, Lan không cầm thây tha thiết gì trước những quên dụ cám dỗ của Nghĩa, cho nên đã bao lần, Nghĩa từng bạo dạn nắm đại lấy tay của Lan hoặc đôi lần liều lĩnh hơn, đòi hôn Lan trên môi, đều bị Lan quyết liệt khước từ với đôi mắt nghiêm khấc, khiến cho Nghĩa chưng hửng mặt mày, không dám tiếp tục làm gì nữa.
Tự nhiên hôm nay trông thấy Nghĩa đến thăm, dù chưa kịp sửa soạn điểm trang, Lan vẫn mở cửa để cho Nghĩa bước vào nhã. Nàng bảo Nghĩa:
– Lan mới vừa thức dậy, chưa kịp làm gì hết, Nghĩa ngồi chơi…
Rồi Lan bước biến vào phòng. Một lúc sau Lan trở ra với một gương mặt rạng rỡ tươm tất làm cho Nghĩa phải ngạc nhiên:
– Hôm nay Lan đẹp hắn lên hơn mọi ngày!
Lan hiểu đằng Nghĩa khen nàng thành thực. Bởi chính Lan, sau một đêm ngủ vùi, sáng nay nàng dậy trễ, nghĩ đến chuyện “thằng ăn trộm hôm nào, tự nhiên Lan thấy vừa hớn hở yêu đời, vừa nao nao, còn mong cho “thằng ăn trộm” có dịp trở lại đâ~ viếng nhà nàng.