Vợ anh cũng đẹp đẽ nõn nà, đâu có lý do gì để anh lợi dụng một người học trò nhô dại như quỳnh. Trong thâm tâm, quỳnh đã có ẩn ý định sẽ chấp thuận đề nghị của anh Trung, nhưng nàng vẫn bẽn lẽn hỏi anh Trung :
– Nếu vậy, thì em sẽ phải ở trần?
Anh Trung gặt đầu:
– Phải? Chẳng những Quỳnh sẽ ở trần mà còn không mặc gì trên người nữa mới được.
Nghe nói đến đây thì Quỳnh thực sự hoảng hồn. Nàng nghĩ, thấy anh Trung hiền lành đứng đần, Quỳnh có thể mím môi cởi áo cho anh vẽ đã là khó khăn lắm rồi. Giờ anh lại ra đề nghị cho quỳnh không mặc gì hết thì làm sao để coi cho được! Con gái con đứa còn non nớt băng trinh như Quỳnh làm sao che dấu được sự mắc cỡ khi đem hết thân thể phơi ra cho người khác nhìn thấy, cho dù người đó là anh Trung đi nữa cũng vậy thôi. Tự nhiên quỳnh thấy râm ran trên người. Quỳnh trả lợt anh Trung cộc lốc:
– Không được!
Nghe Quỳnh nói, anh Trung chẳng những không phật lòng mà anh còn vỗ về Quỳnh thêm nữa :
– Anh biết nhờ Quỳnh như vậy là hơi quá đáng. Nhưng, nếu không thì làm sao tác phẩm hội họa của anh có thể hoàn thành Đột nhiên anh đứng bật dậy, tặc lưỡi :
– Thôi được rồi? Nếu quỳnh không chịu khó giúp anh thì đành thôi. Em có thể về, để anh sẽ cố đi tìm một người con gái khác, may ra họ sẽ giúp anh.
Giọng nói của anh Trung rõ rệt đã cho thấy sự giận dỗi pha lẫn thất vọng làm – cho Quỳnh thấy thật là khó xử, nhất là nhìn thấy nét thật vọng hiện rõ nơi anh. Suy nghĩ hồi lâu, Quỳnh đánh bạo đề nghị:
– Anh nói vậy, em chồng biết phải làm sao. Hay là em sẽ để cho anh vẽ phấn trên, còn chuyện khác, xin anh hiểu dúm em, em không đủ can đảm giúp anh đâu.
Anh Trung quay đi để dấu thật nhanh nét đắc ý vừa thoáng hiện trong tia mắt. Anh từ tốn nói để Quỳnh yên tâm:
– Em nói vậy, anh đâu dám đòi hỏi xa hơn. Vậy chúng ta bắt đầu, em hãy ráng tự nhiên ngồi yên theo đúng như cách thức anh sắp xếp để vẽ theo những góc cạnh. Anh Trung tiếp :
– Đây… Em hãy ngồi yên trong tư thế này, tầm mắt của em hãy nhìn vào xa xăm phía trước, ngực phải hơi ườn ra trong lúc hai cánh tay đặt nhẹ ở trên đùi. Mái tóc thì Quỳnh xỏa ra như vậy là lã đẹp lắm rồi. Đại khái là vậy. Bây giờ anh vào nhà trong để lấy màu và cọ ra, chúng ta sẽ bắt đầu.
Khi anh Trung đã chuẩn bị pha trộn sơn màu, cọ vẽ tất cả đâu vào đó thì anh bảo Quỳnh :
– Quỳnh hãy cởi hẳn áo ra dùm anh đi rồi sửa lại thế ngồi giống y như lúc nãy anh đã chi.
Mặc dù quỳnh ngượng đến chín cả ruột gan trước sự việc được đề nghị quá đột ngột tự “cởi áo cho người” xem. . . vú , những trước sự khẩn khoản và thái độ thành thực của anh Trung, quả thực, Quỳnh chúng nỡ chối từ, nàng đưa tay từ từ cởi từng cái khuy áo trong lúc anh Trung giả bộ làm ngơ, tự nhiên cúi xuống loay hoay với cây cọ cầm sẵn ở trong tay. Quỳnh cởi áo đã xong, còn đang sửa lại thế ngồi như lời dặn của anh Trung ban nảy, thì anh đã tiến đến trước mặt của Quỳnh, anh đặt nhẹ nhàng những ngón tay cùng với tia mất đã trở nên “khờ dại” từ lúc nào Quỳnh vẫn không hay biết trên đôi vai trần min màng trong ngần của Quỳnh. Anh hơi cúi đầu nói khẽ vào sau gáy quỳnh:
– Được rồi đó quỳnh ạ! Nhưng em đừng cúi xuống lom khom, làm hình ảnh mất đi vẽ tự nhiên. Em hãy ngồi thông lưng rồi hơi ưỡn ngực ra như thế này này. . Thế này này. . .
Vừa nói hai bàn tay anh Trung nhẹ nhàng xoa nhẹ trên làn da thịt trống trải trên đôi vai của Quỳnh rồi anh lại luồn tay vào hai bên kẽ nách của Quỳnh để “sửa thế ngồi”. Tự nhiên Quỳnh như cảm thấy cảm giác gai gai chạy khắp châu thân nhưng nàng vội trấn tỉnh, ngoan ngoãn di động nhè nhẹ theo sức đẩy êm ái của hai bàn tay của anh Trung. Khuôn mặt của anh đã áp gần suất vào trên triến ngực của Quỳnh đến nỗi nàng còn cảm được cả làn hơi áp áp do anh thở ra như đang mơn trớn phần da thịt con gái của Quỳnh.
Rồi bất đồ, không biết trong lúc loay hoay vô ý thế nào, anh Trung bị trợt chán, chúi ngã dập trên người của Quỳnh, anh vội vàng vòng lại cánh tay ra phía sau lưng Quỳnh như để chống cho khỏi ngã đè nên người trong khi nàng không kịp đề phòng để cho khuôn mặt của anh Trung khỏi áp mạnh lên trên ngực đang phập phồng và vô cùng nhạy cảnh của người con gái. Anh Trung đã nhanh chóng và rất chính xác ôm gọn phần thân thể không còn mới mảnh vải che trên người của Quỳnh, anh dụi nhanh mặt vào vùng đất thần diệu của quỳnh rồi nhanh như cắt, anh Trung đưa miệng chộp ngay lấy đầu một cái nhũ hoa và mút nó thật nhanh như trẻ em mút kẹo. Anh áp dụng chiến thuật tấn công chớp nhoáng tài tình đến nỗi Quỳnh chỉ còn biết trân người lên mà chiu đựng những xúc cảm từ một bên vú của nàng đang bừng bùng dâng lên mãnh liệt khắp châu thân.
Anh Trung thừa biết con mồi đã trúng mũi tên độc, anh không thể chần chừ dù chỉ một giây phút, anh tiếp tục bú vú Quỳnh hết bên này đổi sang bên kia, hai tay anh sẵn vòng ra phía sau tấm lưng tươi mát, anh cứ thế mà nhẹ nhàng xoa nắn khắp nơi, từ ngấn cổ tròn trịa xinh xinh của quỳnh cho đến hai bên gáy tóc, kéo vuốt thật nhê nhẹ dọc suất sống lưng làm cho Quỳnh cứ điên lên mà chiu đựng, tám thân con gái trắng tinh mềm mại cứ thế uốn qua oẹo lại trong nhịp độ xoa nắn và bú liếm trước phần ngực mềm mại của Quỳnh. Nàng chỉ còn biết oằn người lên mà hứng chịu rồi ngửa hôn cổ ra phía sau trong khi khóe môi của Quỳnh hé ra như chờ đợi những nụ hôn nồng nàn. Và quả như vậy, anh Trung nhận ngay ra điều đó, anh hơi rướn người lên ngang tầm mặt của quỳnh rồi dùng hai bờ môi ngoạm nhe vào đôi bờ môi mọng của Quỳnh. Một cảm giác thần tiên bừng sống dậy trong cửa miệng của Quỳnh. Nàng đẩy đầu lưỡi ra để dễ dàng đón lấy từng nụ hôn nghiến ngát nồng nàn trong khi anh Trung đang dốc đòng xử dụng những tuyệt chiêu của cái lưỡi anh dùng đầu ngọn lưới mềm ấm rà lướt chung quanh khóe miệng của Quỳnh, anh tìm lấy đầu lưới ngọt mềm của cô gái và mút nó nhè nhẹ như đang thưởng thức cái vị ngọt ngào vô tận của mật ngọt ân tình.
Phần của Quỳnh còn thần trí nữa đâu để mà nghĩ suy hay lý luận phải quấy. Nàng chỉ còn cách duy nhất là hứng nhận lấy tất cả những cuống cuồng dại loạn từ hai bàn tay và cái lưỡi cái miệng thành thạo của anh. Thân thể của Quỳnh giờ đây đã mềm nhũn trong tay anh và giờ đây, trời đất dù có ngả nghiêng, vũ trụ có quay cuồng thì cũng chỉ quay cuồng ngang bằng nhịp độ đang quay cuồng tàn bạo trong tấm thân đầu đời của người con gái va chạm với những xúc cảm của xác thịt mà thôi.