Chín đang nói chuyện với một ông khách sồn sồn về vụ giúp ông ta mở một nhà hàng làm sao cho đông khách, tự nhiên người nàng nảy lên, mắt trợn ngược, chân tay run lẩy bẩy, mồm méo sẹo, nước dãi, nước miếng chảy ra ướt cả chiếc áo bà ba đồng bóng. Mọi người trong nhà tá hỏa, nhốn nháo cả lên. Thấy vậy An vội vàng nói, chàng sợ bé Hai cũng hoảng hồn nhẩy ra thì hỏng việc.
– Bé Hai nói theo chú đi.
– Nói cái gì?
Tự nhiên mọi người trong nhà nghe Chín hỏi:
– “Nói cái gì”
Thì ngơ ngác nhìn nhau. Đâu có ai biết bé Hai đang nói chuyện với An. Bởi vì họ chỉ nghe thấy tiếng bé Hai trong xác của Chín chứ không nghe thấy tiếng của An. Bẩy thi sĩ đứng cạnh Chín tưởng bà bí nên làm bộ nhắc tuồng.
– Thì Cậu Hai Trạng dậy ông đây làm cái gì cho nhà hàng đông khách đi.
Bé Hai đang ghét Bẩy thi sĩ nên quay qua anh ta nói liền:
– Tao không nói với mày.
Bẩy thi sĩ cười dả lả, tưởng bà Chín giở chứng vì khách khứa đông đúc mà bà chỉ được chia có một phần ba tiền nên nói:
– Thôi mà Cậu Hai Trạng, chuyện làm ăn đâu còn có đó chúng mình bàn lại sau cũng được, chứ Cậu Hai Trạng làm khó tụi tôi làm chi.
Bé Hai không hiểu Bẩy thi sĩ nói gì, đang lúc tức thằng cha này cứ nhân cơ hội không có ai là ôm lấy mẹ cậu hôn hít lung tung nên choảng liền:
– Mày hôn mẹ tao rồi, tao không có nói chuyện với mày nữa.
Bẩy thi sĩ tá hỏa, nhìn vợ đứng cạnh đang nghiến răng trèo trẹo Chàng không hiểu tại sao mụ Chín lại giở chứng kỳ cục như vậy. Từ hồi nào tới giờ, mụ ta năn nỉ, xin xỏ tình yêu với chàng. Mụ thèm khát làm tình như khát nước. Nhiều khi chàng phải nhắm mắt chiều mụ để lấy lòng cho yên chuyện. Vậy mà không hiểu tại sao hôm nay mụ này lại nói tuệch toẹt ra giữa chốn đông đúc này là ý gì. Chàng cứng họng không nói được câu nào nữa.
Có lẽ chỉ có một mình An là hiểu được câu chuyện. Chàng cũng không ưa gì tên Bẩy thi sĩ này, nhưng nếu cứ để cho bé Hai làm tới có thể hưchuyện của mìnhnên chàng vội vàng nói:
– Bé Hai cứ để chuyện thằng Bẩy thi sĩ đó qua một bên đã. Bây giờ cháu lập lại những gì chú nói thôi nhé.
Bé Hai gật đầu nói:
– Được rồi chú nói đi.
Bẩy thi sĩ lại tưởng mụ Chín nói với chàng, nên lean tiếng liền:
– Cậu Hai Trạng nói gì kỳ cục vậy, tôi có hôn mẹ cậu bao giờ đâu.
Nghe Bẩy thi sĩ nói, bé Hai không dằn được nữa, rít lên:
– Mày hôn mẹ tao hoài bây giờ còn chối nữa hả?
Bẩy thi sĩ tái mặt, ấp úng hỏi:
– Bộ… bộ… Cậu Hai Trạng về thật đó hả?
Bé Hai tức mình chửi liền:
– Tao về giả bao giờ hả thằng chó má kia.
Nửa tin nửa ngờ, Bẩy thi sĩ cũng tức mình nói:
– Được rồi, chuyện đã tới nước này để chút nữa chúng mình tính toán cho ‘bằng phẳng một lần đi. Chứ đừng có làm bộ giở điên giở khùng nói bậy nói bạ nữa. Chị phải biết không có tụi tui thì không có nhân vật Cậu Hai Trạng cho chị làm ăn đâu. Rồi chị sẽ biết tay tôi.
Bé Hai nghe Bẩy thi sĩ hăm, sợ quá nhẩy ra khỏi xác mẹ cậu ta liền. Chín dẫy lên mấy cái, nằm vật ra rồi tỉnh dậy thấy không khí có vẻ khác thường, hỏi:
– Sao, bây giờ còn ai muốn nhờ Cậu Hai Trạng cái gì nữa không?
Bẩy thi sĩ đang cơn tức giận, đả liền một câu.
– Nhờ cái gì nữa mới được chứ. Cậu ăn nói tầm bậy tầm bạ, nghe chói tai quá, còn làm ăn buôn bán được cái gì nữa đây?
Chín ngơ ngác, dùng giọng trẻ con như thường lệ, hỏi.
– Cháu nói cái gì mà tầm bậy tầm bạ hả chú Bẩy? Bẩy thi sĩ mỉa mai.
– Mới giở chứng đây mà đã quên rồi sao hả Cậu Hai Trạng?
Chín không hiểu Bẩy thi sĩ ám chỉ điều gì, vì khi hồn bé Hai nhập vô xác nàng thì Chín không còn biết gì nữa, lúc ấy sự sống của Chín bị dán đoạn mà chính nàng cũng không hay. Khi hồn bé Hai nhẩy ra khỏi xác Chín thì sự sống của nàng lại nối tiếp mà chính Chín cũng không biết vừa bị gián đoạn. Bởi vậy nghe Bẩy thi sĩ nói nàng ngẩn ngơ, hỏi:
– Chú Bẩy nói cái gì kỳ cục vậy. Tôi giở chứng hồi nào?
Lý đứng gần đó cố im lặng từ lâu, tới bây giờ không còn chịu nổi nữa. Nàng không biết Cậu Hai Trạng có về thực sự hay là bà Chín dựa cớ nói toạc móng heo chuyện chồng chị lẹo tẹo với bà chọc tức chị. Nhưng dù cho là Cậu Hai Trạng có về thực sự hay là bà Chín giả bộ thì vụ Bẩy thi sĩ lẹo tẹo với bà Chín cũng đã quá rõ ràng rồi. Máu hoạn thư bốc lên tới đỉnh đầu, chị bỗng chu lên:
– Đồ chó đẻ, thì ra hai đứa mày lẹo tẹo với nhau từ bấy lâu, qua mặt bà.
Nói tới đây, Lý nhào tới nắm tóc Chín ghì xuống sànnhà. Chín tuy què quặt, hai chân nàng vắt vẻo như không có xương, nhưng hai cánh tay Chín khỏe như tay đàn ông vì hàng ngày nàng phải dùng tay để di chuyển thân thể. Bởi vậy khi Lý nhào tới, ghì đầu Chín xuống. Phản ứng tự vệ, nàng ôm chặt lấy Lý vật xuống thật dễ dàng.