VN88 VN88

Kinh dị địt nhau với hồn ma nhưng rất dâm và hay

An vừa định hỏi thêm thì một người đàn ông khoảng hơn ba mươi, nhưng đầu tóc bạc phơ bước ra. Dáng điệu trầm ngâm, miệng hình như đang lẩm bẩm một điều gì. Trên tay anh cầm một cuối tập và cây viết chì. Bỗng anh gật gù ngâm lớn mấy câu thơ:
Ta thấy tình ta mọc miếu đền
Giữa chân lăng Bác nổi lên trên
Nơi này dân gian sao hiểu nôỉ
Ban đêm… ban đêm… ban đêm… ban đêm…
Ngâm tới đây anh ta có vẻ túng túng, lấy bút chì gạch lia lịa trên giấy, miệng lẩm bẩm:
– Ban đêm… ban đêm… ban đêm thì còn nhìn thấy mẹ gì nữa cơ chứ. Không được, không được. Chẳng lẽ là ban ngày sao? À, còn chữ “hiểu” sai bố nó luật bằng trắc rồi.
Đổi lại “làm sao hiểu”. Chữ “sao” mới đúng luật mà giữ được nguyên ý của mình. Tuyệt diệu, tuyệt diệu.., nhưng mà ban đêm làm cái gì đây…
An phì cười hỏi bé Hai:
– Ông này là chú Bẩy hả?
Bé Hai gật đầu.
– Dạ, chú Bẩy đó chú.
– Chú Bẩy là thi sĩ hả?
– Dạ, cháu thấy người ta gọi chú Bẩy như vậy?
Bạch Liên im lặng từ nãy tởi giờ mới xen vô hỏi:
– Bộ giờ này Chú Bẩy không đi làm sao, còn Cô Bẩy đâu?
Bé Hai nhìn Liên ngơ ngác.
– Chú Bẩy có làm gì đâu, Cô Bẩy đi đâu rồi.
Bạch Liên mỉm cười.
– Còn má em đâu?
Bộ mặt bé Hai nghệt ra, ấp úng lập lại lời Bạch Liên.
– Ờ! ờ? má em đâu?
Bỗng cậu bé đứng dậy, chạy nhanh vô buồng một lúc tồi chạy ra, miệng cười khúc khích.
– Má em đang ngủ đây nè.

An tò mò đi lại cửa buồng nhìn vô trong. Chàng giật mình vì thấy một người đàn bà ăn mặc thực lạ lùng nằm ngủ trên giường. Mầu sắc quần áo thực lòe loẹt. Chiếc áo bà ba đỏ chót, viền đen, trắng vàng tứ tung, Chiếc quần trắng bằng lụa mỏng tênh, nhìnrõ quần lóthằn lên bờ mông tròn vo, chạy dài vô trong đen ngòm. Hình như người đàn bà ngày bị tật, cặp giò teo lại nhưhai que củi, vắt vẻo trong hai ống quầnrộngthùngthình. An nhìn khôngrõ lắm, nhưng chàng đoán không thế nào sai được.

Bộ ngực nàng phập phồng, vun cao tròn lẳng như con gái tuổi dậy thì, nhấp nhô theo hơi thở đều đều. Nàng có một bờ tóc dài như suối chẩy, đen tuyền và óng mượt.

Khi ấy người đàn ông đang ngâm thơ chắp hai tay sau đít, đi đi lại lại Bỗng anh ta đi ngang qua cửa phòng má bé Hai đang ngủ, nhìn vô rồi la lên:
– A, phải rồi, phải rồi. Thế này mới tuyệt diệu chứ.
Nói xong anh ngâm lại bài thơ đang làm ngay:
Ta thấy mình ta mọc miếu đền
Giữa chân lăng Bác nổi lên trên .
Nơi này dân gian làm sao hiểu
Lúc cứng lúc mền giấc ngủ êm.
Ngâm xong anh ta cười ha hả, vỗ đùi đến đét một cái, nói lớn:
– Như thếnày thì thơ ta đã định hình rồi, nhất định nó phải lừng lững đi vào văn học sử thôi.
Tiếng nói oang oang của anh đã làm cho mẹ Bé Hai. giật mình thức dậy. Nàng ngơ ngác, lết xuống giường, hỏi:
Chú Bẩy à, có chuyện gì đó?
Bẩy cười hành hạch, nói:
– Chị Chín thức dậy rồi hả. Có gì đâu, nhìn thấy chị ngủ, tôi cảm hứng dệt được câu thơ chót, hoàn thành bài thơ bất hủ. Ưng ý quá, ưng ý quá.
Chín hất mái tóc lòa xòa về phía sau, mỉm cười.
– Tôi ngủ có gì đâu mà làm chú cảm hứng dệt thành thơ.
Bẩy đi nhanh vô phòng, ngồi xuống sàn nhà, bên cạnh bà Chín, nói:
-Chị có biếtkhông. Bờ tóc chị dài nhưmột giòng suối, phập phồng trên bộ ngực vun cao trong giấc ngủ. Nhìn thấy nhấp nhô như vậy ắt phải sinh tình mà cảm hứng đề thơ. Bài này tôi tặng cho chị.
Chín vươn vai, hình như nàng cố ưỡn ra phía trước cho bộ ngực rung rinh khiêu gợi.
– Vậy chú ngâm cho nghe đi. . .
Bẩy gật gù. .
– Không ngâm, không ngâm, để tôi đọc thôi cho rõ từng âm từng chữ mới được. .
Chín ngồi xích vô Bẩy hơn chút nữa. Nàng im lặng chờ đợi Bẩy hằng hắn rồi đọc nho nhỏ bài thơ vừa làm. Chín nghe xong có vẻ cảm động lắm. Nàng hỏi nho nhỏ:
– Chú tặng bài thơ này cho tôi thực hả?
– Chị có thích không?
Chín chồm lên, bất chợt nàng hôn nhẹ lên má Bẩy, thì thầm:
– Thương anh quá đi.

Bẩy vòng tay ôm lấy nàng ngay: Chàng run rẩy luồn cả hai tay vô thân thể nàng. Da thịt mát rười lười của người đànbà tàng tậtnày làm chàng nóng người lên thực dễ dàng. Những vùng thịt vun lên, chắc nịch có lẽ trời ban cho nàng để bù vào đôi chân què quặt từ nhỏ này chăng.
Bẩy cúi xuống, cúi xuống thực thấp thì thầm:
– Anh phải đưa thân thể em vào văn học sử mất rồi… Ngay lúc ấy có tiếng léo nhéo ở nhà ngoài. Bẩy vùng dậy, vuốt lại quần áo thực nhanh, chạy tọt ra nhà sau. Bé Hai cườl khúc khích nói:
– A, cô Bẩy về rồi. Thế nào má em cũng có khách. Bạch Liên tò mò hỏi:
– Bộ cô Bẩy đi kiếm khách cho má em hả?
Bé Hai ngây thơ gật đầu.
– Dạ, cô Bẩy giới thiệu khách cho má em.
– Ngày nào cô Bẩy cũng giới thiệu khách cho má em sao?
– Dạ, ngày nào cũng có.
Khách ở đâu mà cô Bẩy có nhiều thế?
– Cháu cũng không biết, nhưng mà cô Bẩy có nhiều khách lắm.
Bạch Liên nắm tay bé Hai, đi ra nhà ngoài.
– Chúng mình ra ngoài xem cô Bẩy mang ai về đi.

Bé Hai tung tăng nắm tay Bạch Liên đi ra, An cũng theo sau. Chàng thấy một người đàn bà khoảng bốn mươi, ăn mặc khá diêmdúa, đang ngồi bên cạnh một thiếu nữ khoảng ba mươi, nói cười luôn miệng. Bé Hai chỉ thiếu nữ nói:
– Cô Bẩy đó.
– Cô Bẩy này là vợ của chú Bẩy thi sĩ lúc nãy phải không?
– Dạ. chú Bẩy đó.
Bạch Liên mỉm cười.
– Cô Bẩy có biết chú Bẩy hôn má cháu không?
Bé Hai sụ mặt lại.
– Không có đâu.
– Thếcháu có thích cho Chú Bẩy hôn má cháu không?
– Má cháu thích mà.
– Không, cô hỏi cháu kìa.
Bé Hai trợn mắt, nghiếng răng trèo trẹo.
– Cháu cũng không biết nữa. Nhưng mà kỳ lắm đó.
– Bé Hai sợ mất má à?
– Không dám đâu.
Cả Liên và An cùng phá lên cười, bé Hai cũng cười theo. Tiếng cười của bé Hai ré lên khác lạ làm cho An và Liên giật mình. Âm thanh ấy xoáy tròn như cơn lốc, bốc thẳng lên cao rồi tỏa ra và chụp xuống làm mọi người rởn ốc. Bỗng mẹ bé Hai hốt hoảng, từ trong nhà lết ra, la lên:
– Cậu Hai Trạng… Cậu Hai Trạng về rồi đó hả?

VN88

Viết một bình luận