VN88 VN88

Đẹp trai khoai to lỗ đít đẹp trần truồng chơi nhau với Gay

– Không, anh phải tìm cho ra, không thì anh áy náy lắm
– Thôi, dạy em học đi, muộn rồi. Em tặng anh mà

Không biết có phải tội lỗi này mà ông trời bắt phạt chúng tôi phải xa nhau như bây giờ hay không, nhưng kỳ thực tôi không cố tình, tôi chỉ định giấu Thanh một chút để trêu Thanh thôi, thế quái nào tôi quên bẵng đi mất. Chúng tôi học. Nhưng thực ra cũng không tập trung chuyên môn lắm vì còn phải trêu và cười đùa với nhau hơi nhiều. Đến khoảng 6h, Thanh mở DVD liveshow của J.Lo. Xem bản đủ thích thật, không bị cắt xén và sắp xếp lộn xộn như VCD. Thanh hứa sẽ sang lại cho tôi cái đĩa này thành VCD tặng tôi. Nhưng vì tôi đang ân hận vì lỗi lầm của mình nên từ chối. Đến 6h30 tôi xin phép về vì còn phải lấy xe vì tôi hẹn 7h quay lại lấy xe mà. Nhưng Thanh cứ giữ tôi lại 7h mới tha cho về. Và hôm đấy tôi phải đi bộ về tức ơi là tức. Vì Thanh đi chơi đâu mất rồi, không thể chở tôi về được.

Suốt một tháng sau đó Thanh đến nhà tôi gần như liên tục, cách 1 ngày đến một lần. Mỗi lần đến là từ 3h chiều đến 8h tối, hôm thì giúp tôi học Kế Toán, hôm rủ tôi đi ăn, uống cà phê…..Có hôm nhờ tôi đánh hộ báo cáo…….. Đó đúng là tuần trăng mật không chính thức nhưng vui nhất trong đời tôi tính đến thời điểm này.

Khoảng thời gian quấn quýt ngày đêm đó không kéo dài cho đến khi Thanh mất hút đi đâu cả tuần, không gọi điện, không gặp mặt. Tôi chẳng biết là chuyện gì. Tôi gọi điện về Phố Huế thì người ta bảo Thanh về nhà dưới Thanh Xuân rồi. Gọi về Thanh Xuân thì mẹ Thanh nói đến 10h30 hay 11h đêm Thanh mới về. Tôi gọi lại và được biết Thanh dạo này về dưới này ở để tiện đi làm ở công ty ô tô Hoà Bình VMC của bố (Bố Thanh là giám đốc phòng quản lý của tổng công ty VMC). Trong tôi tự nhiên cảm thấy lo. Tôi cảm thấy lịch sử lặp lại với tôi. Trước đây tôi có nhiều mối quan hệ bạn bè, cũng thân ghê gớm lắm. Nhưng khi không còn ở gần nhau nữa thì tình cảm cứ nhạt dần. Tôi sợ Thanh cũng sẽ như vậy. Mà thực tế đúng là như vậy. Đã gần 2 tuần nay tôi không gặp Thanh rồi còn gì. Tôi viết một bức thư tâm sự về nỗi lo của mình. Đồng thời tôi cũng hỏi luôn là đối với Thanh tôi là cái gì: bạn bình thường, bạn thân, là người để lợi dụng hay người tình. Nhưng Thanh là người rất dễ tự ái và nổi giận nên tôi phải đưa ra chứng cứ để thuyết phục. Tôi nói tất cả trong thư, chuyến đi ở Hải Phòng và câu chuyện tối hôm đó. Tôi cũng kể cho Thanh về các mối quan hệ tình cảm của tôi trước Thanh, bạn thân, người yêu…. tất cả những điều thầm kín nhất của một người đàn ông. Đó là những chuyện rất xấu hổ và thô thiển nếu để người ngoài biết. Nhưng với Thanh tôi không ngại và giấu giếm bất cứ điều gì.

Nhưng tôi không ngờ là Thanh trước đây khi mới lớn cũng chơi bời kinh lắm, nên đến giờ dù đã ngoan và hiền đi nhiều nhưng vẫn bị bố mẹ quản lý rất chặt trong chuyện quan hệ bạn bè và xã hội. Thư từ đều bị mẹ Thanh bóc ra đọc, kể cả đó là thư của Quỳnh – người yêu cũ của Thanh – gửi từ nước ngoài về. Bạn bè Thanh không đứa nào dám viết lách gì cho Thanh, chỉ dám viết qua email. Tôi cũng định viết email nhưng thư quá dài, đánh không dấu đọc rất mệt. Mà cũng rất ít có thể nói là gần như không cửa hàng net nào ở Việt Nam cài Office để có thể gửi kèm attach file được. Vả lại khi mình đứng dậy thanh toán thì my document của họ tự động empty luôn nên không thể làm thế được.
2 ngày sau khi bức thư tai hoạ đó đã được mẹ Thanh đọc, cũng là lúc “lệnh cấm vận” dành cho tôi và Thanh bắt đầu được thực thi. Thanh phải liên tục nói dối mẹ là qua nhà Dũng – thằng bạn thân của Thanh hồi cấp 3, người duy nhất mẹ Thanh tin tưởng, tôi cũng gặp mặt người này vài lần – để gặp tôi. Tôi buồn, bực, tức và ân hận ghê gớm. Đây là lỗi lầm ngớ ngẩn và lớn nhất mà tôi phạm phải. Nó đã đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ đang tốt đẹp giữa tôi và Thanh.
Bây giờ Thanh đi đâu cũng bị quản lý. Đi làm bị bố quản lý. Thanh vừa xin về sớm để tranh thủ qua thăm tôi . Bố Thanh đồng ý rồi nhấc máy gọi điện cho mẹ Thanh báo Thanh về sớm ngay trước mặt Thanh. Cuối cùng Thanh đành đi về. Còn thằng Dũng, đâu phải lúc nào cũng bảo ra nhà Dũng mãi được. Vì mẹ Thanh gọi điện đến kiểm tra, việc này kéo dài thì chuyện của tôi và Thanh sẽ bị Dũng phát hiện, mà như thế sẽ rất khó cho Thanh. Thỉnh thoảng tranh thủ lắm, lớp tiếng Anh buổi tối được cô giáo cho về sớm một chút thì mới tranh thủ gặp tôi được 15 phút. 15 phút cho một tháng, có khi một tháng rưỡi hai tháng. Bạn có biết với những người đang yêu thì khoảng thời gian đó đúng là chẳng thể đủ để làm gì, thà đừng gặp còn đỡ đau lòng. Mà không gặp thì không chịu nổi. Vì tôi mà cả hai chúng tôi đều khổ như vậy đấy.
Thời gian bị “cấm vận”, Thanh lao đầu vào công việc. Sáng 6h sáng đã dậy, tập thể dục, đi làm, trưa về nhà ăn cơm, chiều lại đi làm, chiều tối về tập Aerobic, tối học tiếng Anh. Thanh về nhà vào lúc 11h đêm với hy vọng cái mệt sẽ làm Thanh ngủ ngay được mà không phải nhớ đến tôi. Còn tôi thì cũng chẳng sung sướng gì. Tôi cứ bận làm việc nhà hay ra công ty thực tập thì thôi, lúc rỗi tôi nhớ Thanh đến cồn cào ruột gan và tôi chỉ chực muốn khóc vì buồn (vì mất bạn, mất người tình), ức (vì chuyện bí mật đàn ông của mình bị một người phụ nữ đọc trộm). Buổi tối dù tôi đã thức rất khuy để mệt nhoài, để đặt lưng xuống là ngủ ngay được vậy mà không. Cái đêm “bốc lửa” đó của tôi và Thanh lại hiện về trong tôi. Ánh mắt của Thanh, nụ cười của Thanh ám ảnh vào mọi thứ trong cuộc sống của tôi. Khi tôi nghe một bản tình ca tôi cũng nhớ đến Thanh, xem một bộ phim tình cảm cũng làm tôi nhớ đến Thanh, khi tôi phải đi qua những nơi mà tôi biết Thanh thường hay đến cũng làm tôi nhớ đến Thanh, rồi bối rối không biết phải nói gì.
Tôi nghe nói mẹ Thanh bắt Thanh lấy vợ (một cô vợ mà bố mẹ Thanh đã nhắm trước chứ chẳng phải người Thanh yêu), bắt Thanh phải vào trong Sài Gòn làm tại chi nhánh của công ty Ford, với mục đích để quên tôi đi. Cuộc sống của cả hai chúng tôi chưa bao giờ trở nên buồn và u ám đến vậy. Không được, tôi khổ thế nào cũng được nhưng không thể làm liên luỵ đến Thanh được. Tôi nghĩ mình cần phải giải thoát cho Thanh, giải thoát cho chính tôi. Tôi viết thêm một lá thư nữa, để lấy lại một số thứ của tôi, cũng như để trả lại một số thứ mà tôi đang cầm của Thanh. Tôi cũng cố biện minh cho mối quan hệ của tôi và Thanh (vì tôi biết là mẹ Thanh sẽ đọc lá thư này mà) với hy vọng chỉ cần mẹ Thanh cho tôi làm bạn của Thanh thôi cũng được chứ không cần yêu. Tôi chỉ cần là bạn Thanh để khi cần có thể gọi điện cho Thanh….thế thôi cũng đủ chứ như bây giờ thì tôi đã không được gặp mặt, thậm chí cũng không dám gọi điện khi có việc cần nữa (đương nhiên tôi không viết rõ như thế mà tôi chỉ khéo léo thanh minh thôi) nhưng chẳng ích gì. Đương nhiên rồi, con trai nhà người ta giỏi giang, tươi lai sáng lạng như vậy, làm sao có thể để tôi huỷ hoại cuộc đời anh ấy được. Và tôi viết trong thư là “nếu bố mẹ anh cấm anh chơi với một thằng bệnh hoạn như em (bố mẹ anh nghĩ vậy) thì chúng mình không cần gặp lại nhau nữa”.
Trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau, Thanh bảo:
– Mẹ anh vẫn không thông cảm và còn mắng anh té tát, còn chửi em là đồ già mồm…… Thôi anh không nói đâu, nghe khó chịu lắm
– Anh Thanh ạ, bây giờ coi như là không nợ nần gì nhau đâu nhé. Cái đĩa MP3 của em thì thôi anh không phải tìm nữa coi như em tặng anh
– Không, hay mày để anh sang lại cái DVD J.Lo ra thành VCD để đền mày nhé
– Không cần đâu anh ạ, nếu em mà có thể đối cái đĩa đó để lại được có anh bên cạnh mình thì em sẵn sàng. Nhưng tiếc là không thể đúng không anh
– Mày đừng nói thế, chuyện gì cũng có cách giải quyết hết
– Thôi anh ạ, chúng mình kết thúc hợp đồng ở đây nhé.
– Cái gì? Mày….
– Rỗi thì anh cứ ghé chơi, hoặc muốn nhờ gì thì anh cứ đến em sẵn sàng giúp. Còn em thì phải tự lo cho mình thôi, sẽ không bao giờ làm phiến anh nữa, OK
– Mày….. Tuỳ mày, thôi muộn rồi anh về đây. Anh không gặp lại mày nữa đâu. Khi nào anh bảo vệ thì anh mới gặp lại mày.
Thanh nói và phi rõ nhanh. Đúng Thanh đang bận làm luận văn mà. Khi nào làm xong luận văn và bảo vệ thì tôi sẽ gặp lại Thanh thôi. Tôi nghĩ vậy. Nhưng thật không ngờ đó là lần cuối cùng tôi được gặp Thanh. Thanh biến mất khỏi cuộc đời của tôi, không một chút dấu vết. Thanh đã bảo vệ, tôi không hề hay biết. Rút hết hồ sơ ra khỏi trường, tôi cũng không hề hay biết. Tôi chỉ biết thông tin này 2 tháng sau đó, khi tôi gặp Hưng. Tôi đoán chắc là Thanh lại giận dỗi tôi rồi. Có lẽ là vì câu nói “kết thúc hợp đồng” của tôi. Thanh mà giận dỗi thì kinh lắm. Bạn còn nhớ chuyện ở Hải Phòng chứ. Tôi viết email xin lỗi, giải thích v…v…. nhưng chẳng ích gì, không hiểu Thanh không check mail hay giận tới mức không thèm đọc thư của tôi. Nhưng tôi chỉ biết Thanh biến mất khỏi cuộc đời tôi được nửa năm rồi. Tôi đoán chắc là Thanh đã đi thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng nếu vậy tại sao Thanh không gọi cho tôi để tôi ra tiễn hay email cho tôi một dòng cũng được. Nhưng Thanh đang giận tôi mà, đến nỗi anh ấy bảo vệ luận văn còn không thèm báo cho tôi. Hay anh ấy muốn quên tôi, giận tôi, ghét tôi, hay không yêu tôi mà chỉ muốn lợi dụng tôi thôi (nhưng tôi có gì để lợi dụng, tiền không, thân thế không, sắc đẹp và thể xác cũng không). Ai đó giúp tôi trả lời câu hỏi này. Bạn đã đọc đến phần cuối của câu truyện rồi thì chứng tỏ bạn đã đồng cảm và hiểu câu chuyện của tôi thì hãy giúp tôi giải đáp câu hỏi này. Và nếu được giúp tôi thoát khỏi chuyện này. Tôi nghĩ mình không thể thoát khỏi chuyện này khi chưa biết nguyên nhân. Khi chưa biết cuối cùng Thanh coi tôi là cái gì. Hãy cho tôi biết ý kiến của bạn. Email của tôi là: [email protected]

Những câu hỏi đã được giải thích về con người của Thanh:
– Giờ thì tôi hiểu vì sao, mỗi lần đến nhà tôi chơi, Thanh thường ở chơi rất lâu vì ở nhà tôi Thanh cảm thấy thoải mái hơn ở nhà. Tôi chiều chuộng Thanh. Bố mẹ tôi tôn trọng tôi (vì tôi luôn là một chàng trai ngoan) nên cũng tôn trọng Thanh dù mẹ tôi bảo “Mặt nó trông cứ gian gian”. Ở nhà, mọi người không ai tôn trọng Thanh, tin tưởng và quý mến Thanh (đến thư riêng còn bị bóc ra đọc). Chính vì vậy, khi cái lưng bị sưng tấy đỏ, người đầu tiên Thanh tìm đến là tôi chứ không phải là mẹ hay gia đình của mình. Tôi biết mẹ Thanh rất thương Thanh nhưng thương không đúng cách nên càng làm Thanh thêm cách xa
– Thanh không thể tìm công ty thực tập giúp tôi là vì muốn thế thì phải thông qua bố mẹ Thanh. Mà bố mẹ Thanh luôn muốn hạn chế các mối quan hệ xã hội của Thanh vì sợ Thanh ngựa quen đường cũ
– Thanh không thể yêu Linh, vì Thanh biết Thanh có yêu thì bố mẹ cũng không cho cưới. Vì bố mẹ Thanh đã nhắm trước cho Thanh một cô môn đăng hộ đối ở nhà rồi. Mà mẹ Thanh, gia đình Thanh cổ hủ phong kiến như vậy. Linh mà về làm dâu nhà Thanh thì chỉ có khổ thôi.

(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)

VN88

Viết một bình luận