Thanh bĩu môi không tin, Thanh luôn không tin tôi. Tôi đã từng nói với Thanh là tôi có bạn gái cũ ở Hải Phòng, dù Thanh không nói ra nhưng tôi biết Thanh không tin là người vừa nghèo vừa xấu như tôi lại có bạn gái. Giờ đến chuyện nhảy nhót. Và đương nhiên đó là nguyên nhân vì sao Thanh chuyển từ cảm giác giận dỗi sang cảm giác shock nặng khi nhìn thấy tôi nhảy hôm đó. Nằm được một lúc thì Thanh rủ Nội đi fuck cave. Và Thanh không hề rủ tôi, nhưng may thay Nội vẫn còn một chút xíu phép lịch sự và rủ tôi đi. Chúng tôi đi ra đường và ngay lập tức bị một ông xe ôm đến mô giới. Thanh nói: “Để chúng cháu tự tìm”. Thanh có vẻ rất háo hức nhưng Nội thì nhát chết, còn tôi thì hết tiền nên kế hoạch của Thanh bị phá sản. Đang đi thì gặp Liên, Tạ Hiền, Hoài và Thanh Nhung đang ngồi ăn bỏng ngô và Bim Bim, chúng tôi ngồi vào tham gia buôn chuyện, một lúc rồi cùng về.
Về đến khách sạn lại nhìn thấy một vài đứa đang ngồi hóng mát và chơi tá lả trên bờ biển. Chúng tôi cùng tham gia vào nhóm đó. Thanh kéo Nội ra một góc và lại tâm sự. Còn tôi thì lại bị bỏ rơi, nhưng may quá Vương gọi tôi ra định nhờ tôi ngoáy tai như mọi lần nhưng không có tóc nên đành chịu. Vương bảo tôi hát. Nhưng tôi đang buồn tâm trạng đâu ra mà hát. Vương nói với tôi: “Vợ mày hôm nay không đi tiếc nhỉ?” (vợ ở đây là Thêm ấy). Đúng rồi, nếu có Thêm ở đây thì tôi không phải cô đơn thế này. Thuận, Trung và cả Phúc nữa vây vào trêu tôi làm gián đoạn suy nghĩ của tôi: “Đi chơi gái đi. hai mươi mấy năm trời để thế kiếm nó mòn đi đấy…..” tôi cũng chỉ nhe răng ra cười và thỉnh thoảng nhìn về phía Thanh đang đắm đuối tâm sự với Nội. 10h đêm chúng tôi chuẩn bị đốt lửa trại chờ Đức và ban tổ chức mượn giàn và micro về để còn dancing và hát hò đêm nay.
11h, lửa được đốt lên để nướng mực, âm nhạc đã sẵn sàng. Khi nhạc được bật lên, Long, Phúc, Thuận ra ngoáy mông vài cái và hô hào mọi người ra nhảy nhưng không ăn thua cho đến khi tôi bắt đầu dancing. Thực ra tôi cũng hơi ngại. Nhưng nghĩ đến ngày thành lập đoàn vừa rồi, CLB sinh viên khuyết tật trường tôi cử tôi tham gia văn nghệ (vì tôi là phó chủ nhiệm CLB phụ trách mảng văn nghệ và tôi đã phải lấy hết can đảm để tham gia). Tôi đăng ký màn khiêu vũ bài If you had my love (Darkchild Remix) của Jennifer Lopez nhưng Lan Anh, người học cùng lớp tôi, phụ trách văn nghệ ở trường từ chối khéo vì không tin tôi. Hôm nay, có Lan Anh ở đây tôi muốn Lan Anh phải ân hận vì đã gạt tôi ra nên tôi bắt đầu thở mạnh một cái, đặt tâm hồn mình vào nhạc và bắt đầu giật lắc tưng bừng không thua gì Jennifer, Britney, Madonna, Shakira, Beyoncé hay Janet. Và đương nhiên tôi ngay lập tức nhận được sự cổ vũ của tất cả mọi người, họ đẩy tôi vào giữa. Mọi người vỗ tay, reo hò như đang cổ vũ bóng đá cho những cú xoay 3 vòng liên tiếp, những quả giật lắc điệu nghệ, những màn múa bụng đỉnh không thua gì Shakira……. của tôi. Nếu không phải bãi cát làm tôi suýt ngã thì tôi có thể nhảy đỉnh hơn. Tôi nhảy liên tục hết bài này đến bài khác. Khi nhảy tôi sợ nhất là nóng (tôi đã cởi trần) và bị ù tai vì tôi bị viêm tai giữa từ bé (tôi ăn dưa hấu để chữa ù tai). Tôi có thể nhìn thấy Thanh đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn tôi và nhiều người khác nữa. Tôi trở thành người nổi nhất trong chuyến đi đó. Vì mọi người đều ngạc nhiên vì mọi ngày tôi trông hiền thế mà sao lại nhảy bốc, đỉnh và khêu gợi đến vậy. Tôi nhảy liên tục không nghĩ và gần như không thấy mệt vì tiếng reo hò của mọi người làm tôi quên mọi mệt mỏi. Tôi cứ nhảy như thế cho đến khi có mấy thằng ở khách sạn khác vào nhảy đấu với tôi. Nó cũng nhảy bốc nhưng không có kỹ thuật nên giật nhìn rất chối mắt và thô thiển. Tôi chán quá bỏ ra ngoài mặc áo và hóng gió, để mọi người nhảy. Lan Anh và Tuyết đang ngồi uống rượu với thấy trợ lý khoa. Lan Anh chỉ nói với tôi là: “Tiếc là tớ không để Lâm tham gia văn nghệ chứ không thì ắt hẳn sẽ là rất vui và độc đáo đấy”. Còn Tuyết thì cứ kêu lên: “Mới đầu tớ cứ tưởng ai nhìn mãi mới ra Lâm đấy, nhảy ác thế”. Tôi chỉ xin chai nước để giải khát. Tôi đang hóng mát thì bị Hà Đen lôi vào nhảy tiếp, đó là bài “Let’s get loud” của Jennifer. Thanh lại trố mắt nhìn tôi nhảy vì tôi nhảy giống thần tượng của Thanh quá đỗi.
Nhảy chán chê thì tôi bắt đầu hát. Thực ra tôi không định hát nhưng vì Diệu Hương, người đã nghe tôi hát tại buổi Karaoke giao lưu đầu năm. Hôm đó, tôi hát 2 bài “Trái tim bên lề” và “Back at one” của Brian McKnight. Mọi người đã cổ vũ rất ác khi tôi hát bài “Back at one” vì đây là một bài theo phong cách R&B rất khó. Và hôm đó Thanh và nhiều người cũng ngạc nhiên là tại sao tôi có thể xử lý một cách rất kỹ thuật một bài hát khó đến thế.