Rồi sau đó, tôi rang cơm để cùng ăn. Cơm rang là sở trường của tôi. Nhưng ở nhà Thanh thì tôi không phát huy được sở trường đó. Vì cơm nguội Thanh để trong tủ lạnh khi bỏ ra nó nhão khủng khiếp. Cơm rang không rau, không trứng, chỉ có mắm. Tôi đành làm mắm tỏi ớt nhưng lại không có ớt quả cũng chẳng có bột ớt, có mỗi tương ớt, cũng không có dấm hay chanh, cũng không có hành phi. Chảo thì không phải là chảo chống dính. Nên cơm rang của tôi rất “độc đáo”, trên nhão dưới cháy. Cả hai cùng cười. Tôi bảo:
– Món cơm rang của anh em mình dở hơi rồi. Thôi có sao ăn vậy
– Chỉ có em của anh mới rang được cơm trên nhão dưới cháy thế này thôi
– Tại ở đây không giống như nhà em
– Uh, thôi, ngon mà có sao đâu, ha ha ha
– Anh chọc quê em à?
Tôi cho chú mèo của Thanh một ít cơm rang. Và chúng tôi xuống dưới nhà để ăn và xem phim từ đầu DVD. Thanh giống hệt thằng anh trai của tôi, xem phim suốt ngày không chán, toàn phim chưởng và hành động Mỹ thôi. Nhìn Thanh nhai cơm rang ngồm ngoằm tôi biết món cơm rang của mình dở rồi. Nhưng Thanh không nói gì vẫn cười duyên chết người. Ăn cơm xong trời vẫn mưa. Thanh bảo tôi, xem phim và chơi đã, để tối tạnh mưa rửa bát cũng được. Tôi xem phim cùng Thanh, đó là một bộ phim võ thuật của Thái. Xem xong, xuống nhà dưới lại xem phim tiếp. Nhưng tôi quá buồn ngủ quá, nhưng không ngủ được vì lạ nhà nên tôi chỉ nhắm mắt vào. Thanh hỏi tôi:
– Mày ngủ à?
– Không, em chỉ nhắm mắt chứ em không ngủ
– Nhắm mắt đưa chân à?
– Thì đêm qua thì đúng là nhắm mắt đưa chân thật. Mà đây là đưa cả người ấy chứ. Đưa mỗi chân thì nhằm nhò gì
Tôi đang buồn đi tiểu nhưng ngại trèo lên tầng ba để đi quá nên nằm đó với con cu dựng ngược đòi đi tiểu. Thanh lại thò tay vào quần tôi để tiếp tục trò hôm qua. Nhưng tôi kêu lên một cách vô tư:
– Đừng, em đang buồn đái đấy
Rồi phi lên nhà trên để “giải toả” để xuống mà “đùa nghịch” cùng Thanh. Nhưng Thanh hiểu sai câu nói của tôi là tôi từ chối. Nên khi tôi xuống thì Thanh đã tắt phim đi từ lâu và đã ngủ. Lại ngủ. Và ngủ đến 6h30 tối. Thanh chẳng mua được canh thịt như đã hứa đành ăn 3 gói mỳ xào, chia đôi. Lúc đó tôi đang xem MTV, khi nước đã sôi thì kênh MTV đang phát Tilt ya head back – bài mới của Christina, thần tượng của tôi. Nên tôi bảo Thanh là: “Cứ ăn trước, xem xong bài này em làm mỳ ăn sau”. Nhưng Thanh làm luôn cho tôi, mắng yêu và cốc nhẹ vào đầu tôi: “Lại còn phục vụ tận nơi thế này”. Ăn xong, bọn tôi mở đài Hà Nội xem phim “Như lai thần chưởng”. Nhưng tôi không khoái ngồi nói chuyện với Thanh đôi chút:
– Tối mai em về nhà em sẽ gọi điện cho Linh để xem nó còn giữ tài liệu môn Kế Toán cho em không?
– Mày gọi luôn ở đây này. Lấy máy anh mà gọi
– Thôi để em về nhà gọi vì em không có số điện thoại của Linh ở đây
– Thôi gọi luôn đây đi. Để anh xuống lấy số điện thoại của Linh với cả điện thoại cầm tay lên đây
– Để em về nhà gọi cũng được
– Này, chưa có ai mà đã mất tiền mà phải năn nỉ đâu nhé
Đúng là như vậy, gọi điện thoại tốn tiền của Thanh mà Thanh còn phải năn nỉ thật. Tôi gọi điện, không phải một cuộc mà phải 2 cuộc. Cuộc thứ nhất, Linh đang tắm, người giúp việc của Linh nhấc máy, tôi đã bảo tí nữa gọi lại sau. Nhưng con bé cứ nhất thiết cứ buôn, mất bao lâu. Tôi đành thôi không gọi nữa. Nhưng Thanh lại nhấc máy tự bấm số của Linh và đưa máy cho tôi. Lần này thì tôi đã gặp được Linh, Linh đã chuẩn bị sẵn tài liệu và còn mua phiếu thi lại cho tôi nữa cơ. Thanh bảo 2 cuộc tính rẻ 10.000. Tôi bảo: “Tí nữa thưởng cho trận nữa nhé”. Thanh rít lên: “Thôi, mày cắn cu tao như hôm qua thì hỏng hết cu tao.”
Đến 10h chúng tôi lên sân thượng xem đua xe. Ở phố Huế, tối nào tầm 10h mà chẳng đua xe. Ở trên lan can, Thanh và tôi nói chuyện về những nhà giàu có hái ra tiền ở Phố Huế, rồi nói về nạn đua xe, trêu trẻ con hàng xóm……Và Thanh nhấc máy điện thoại buôn với mấy đứa bạn đến hết cả pin điện thoại cầm tay, xuống mở máy bàn buôn tiếp, thế mới kinh. Tôi đã nói nhiều, gặp Thanh còn nói nhiều hơn cả tôi, choáng thật. Tôi chờ trên gác để Thanh buôn xong lại lên ngắm phố. Nhưng chờ mãi, lâu quá, tôi xuống dưới nhà, thấy Thanh đang buôn điện thoại tôi lại mở MTV đang chiếu chương trình “Michael Jackson rise and fall” (Michael Jackson lên và xuống). Buôn xong là 11h, chúng tôi xuống lại ngủ để mai còn dậy đi nhà Hùng lấy tiểu luận Luật cho con cháu. Tôi lên sân thượng đánh răng để còn đi ngủ, con mèo cạ vào người tôi đòi ăn. Xuống dưới nhà tôi bảo với Thanh:
– Con mèo của anh, em mới cho ăn đúng một lần mà vừa nãy em đánh răng nó cạ vào người em kia kìa
– Mèo nó giống chủ nó. Ai bảo mày duyên quá làm gì
Tôi mỉm cười. Câu nói đó của Thanh có nghĩa là tôi duyên quá cưa đổ cả mèo lẫn chủ. Có thật thế không? Ai đó nói cho tôi biết là Thanh có thích tôi thật không? Đó là câu hỏi lớn mà tôi muốn nghe ý kiến từ phía các bạn. Những bạn đã đọc và theo dõi câu chuyện của tôi đến tận phần này. Nếu bạn quan tâm có thể liên lạc qua email: [email protected]
7h sáng hôm sau chúng tôi dậy và đi luôn. Đến nơi Hùng không có nhà, tôi ở lại chờ, còn Thanh thì tạt qua nhà ở Thanh Xuân để lấy thức ăn. Thanh hẹn tôi 11h30 quay lại đón. Bảo tôi cứ ở lại chơi với Hùng. Nhưng khi em gái của Hùng ra thì bảo với tôi là Hùng để cái file đó ở ngoài destop, tôi cứ thế là cop luôn .9h tôi đã xong việc. Hơn 2 tiếng nữa tôi biết làm gì. Tôi định đi xe bus về. Nhưng lại sợ lỡ hẹn với Thanh nên lại phải ở lại. Tôi đành lên mạng một chút vậy. 11h35 phút Thanh đến và chở tôi về nhà.
2 hôm sau tôi nhận được điện thoại của Thanh gọi điện để buôn. Tôi hẹn Thanh ra nhà Thanh để học ôn môn Kế Toán. Thanh OK. Tôi để xe của mình ở nhà bà bác ở gần đó và đi bộ đến nhà Thanh. Tôi đến nới là 3h chiều, đúng giờ Thanh hẹn tôi. Nhưng Thanh vẫn còn đang ngủ, mắt nhắm mắt mở, mở cửa cho tôi và vào ngủ tới 4h mới dậy. Và chúng tôi bắt đầu học. Tôi bảo với Thanh là:
– Anh mà ngủ đến 6h như lần trước thì em đến đây vô ích rồi
Thanh chỉ cười. Thanh lục tìm mấy cái đĩa hay hay để mở nhạc để nghe. Thanh kêu lên:
– Cái đĩa MP3 của mày đâu ấy nhỉ?
– Thôi tìm sau anh ạ. Học đi đã.
– Không, anh tìm cho ra không thì anh áy náy lắm
Nhìn Thanh toát mồ hôi vì không thấy đĩa tôi đâu. Tôi định nói là tôi đã lấy về rồi. Nhưng tôi sợ Thanh lại giận vì tôi đã lấy trộm (dù đó là đĩa của tôi nhưng tôi đã tự tiện lấy về mà không xin phép). Mà bạn đã biết khi Thanh mà đã giận thì nó như thế nào rồi đấy. Khủng khiếp lắm, tôi không muốn lặp lại câu chuyện ở Hải Phòng. Nhất là giờ đây, chúng tôi đã thuộc về nhau thực sự. Kệ cứ để Thanh luôn nhớ là phải trả lại đồ cho người khác khi mượn. Nhưng nhìn Thanh đang toát mồ hôi tìm đĩa cho tôi kìa tội nghiệp quá, tôi biết làm sao. Nói thế nào bây giờ. Tôi đành nói:
– Mất thì thôi, anh ạ. Em tặng anh cái đĩa đó đấy. Vì em mua được 2 cái MP3 kia gần như đủ cái đĩa đó rồi