VN88 VN88

Danny ơi, đã từ lâu lắm rồi em chưa được làm tình

Thật ra cũng chẳng cần phải lo làm gì. Ngay từ giờ học đầu tiên, tôi hiểu rằng mình được chấp nhận như lúc trước, thậm chí có thể nói là tốt hơn. Nhiều đứa con trai, cũng như con gái, mà tôi hơi quen, đột nhiên lại bắt tay và chào thiện cảm. Đương nhiên, tôi đã có một cuộc trao đổi ngắn gọn không thể tránh khỏi với thầy hiệu trưởng vì muốn được an tâm về hành vi của tôi.
– Ngài Hiệu Trưởng, con vẫn là Chris Parker của năm ngóai. Con chưa từng bao giờ làm xáo trộn trường học với bất cứ chuyện gì, ngòai buổi lễ trao giải. Con xin bảo đảm với thầy là chuyện trở thành một yếu tố khả dĩ gây náo động nề nếp của trường không hề có trong ý định cũng như thói quen thường ngày của con. Con xin hứa!
– Tôi tin cậu, Chris, tôi chúc cậu luôn có những thành tích tốt đẹp như năm vừa qua.
Tôi không thể nói trước chuyện tương lai. Những ngày tiếp theo dành cho tôi rất nhiều bất ngờ.

Trên hành lang, giữa đám đông, tôi chạm mắt Kévin, tên hung thần ngày nào. Tôi mất gần một tháng mới xóa hết được kỉ niệm của lần gặp mặt cuối cùng với nó. Tôi thụt lùi lại theo bản năng. Tên đểu đó chắc là sắp sửa rủa tôi là pédé và đáng tôi một trận nhừ tử. Không, nó đứng lại, trong khi tôi chuẩn bị tháo chạy. Nó nhìn tôi, bối rối.
– Đừng sợ, Chris, tớ sẽ không đánh cậu…tớ muốn nói chuyện với cậu. Tớ…tớ đã thô bạo với cậu…Tớ biết…Tha lỗi cho tớ…Hết rồi, tớ sẽ không tiếp tục nữa. Không! Đừng đi! Cậu có thể ngồi đó…với tớ…chỉ một phút thôi, không hơn.
Tôi không tin vào lỗ tai mình. Tò mò, vẫn còn hơi sợ, tôi đi theo nó. Chúng tôi ngồi xuống. Nó hơi yên lặng trong giây lát, rồi nói.
– Chris, trong cuộc nói chuyện…khi cậu nói với tất cả mọi người, rằng cậu là pé…ơ…là gay…rằng cậu không phải là người duy nhất ở trường…là Danny mà cậu muốn ám chỉ phải không? Lá thư…nó nói rằng cậu thích cậu ấy…không có gì khác…Nhưng trong thán phòng, cậu muốn nói là cậu ấy cũng yêu cậu…Chết tiệt! Danny là bạn thân nhất của tớ. Tớ cần biết nếu như cậu ấy và cậu…

Thằng ngu! Nó vừa nhắc tôi nhớ lại Danny. Chuyện này làm tôi đau. Tôi lấy tay ôm đầu, không nhìn nó.
– Cậu sẽ không bao giờ biết, Kévin. Tớ có thể nói rằng tớ, tớ yêu cậu ấy. Tớ vẫn còn yêu cậu ấy. Nhưng tớ chỉ là một thằng pédé dơ bẩn, có đúng thế không? Khi cậu chôm lá thư, khi cậu đập vào mặt tớ, cậu nghĩ, có thể Danny từ chối sự tán tỉnh của tớ? Có thể cậu ta vừa bỏ rơi tớ và…tớ muốn cậu ấy trở lại? Không, cậu sẽ không biết đâu, Kévin. Nếu gặp lại Danny, bây giờ đang ở Oxford, nếu gặp lại cậu ấy, cậu chỉ việc đặt lại câu hỏi.
Tôi không kềm nổi tiếng nấc, nó nhìn tôi, kì lạ.
– Tớ cũng nhớ cậu ấy nữa, Chris…không phải cùng một kiểu với cậu, nhưng tớ nhớ cậu ấy…Chúng ta đều nhớ Danny, Chris, cậu yêu cậu ấy đến thế sao?

Thay vì nhận được câu trả lời, nó thấy hai hàng nước mắt chảy dài trên má mà tôi không thể kiềm lại được. Nó hơi chồm về phía tôi nhưng đột nhiên khựng lại.
– Tớ bắt đầu hiểu cậu, Chris. Tớ đã thật ngốc nghếch. Hãy quên những gì tớ từng làm…Mình…mình có thể thử trở thành bạ…hơi bạn một chút. Tớ là một tên đểu, một thằng súc sinh…nhưng…nếu cậu muốn, mình có thể, có thể, hiểu nhau.
Nó đỏ mặt rồi đứng dậy. Nó không phải bỏ đi mà là chạy đi. Tôi thấy khó chịu. Khỉ thật! Tôi mơ hay sao? Tên điên đánh tôi gần như hàng ngày bây giờ lại đề nghị được trở thành bạn. Việc biết tôi là gay làm nó thay đổi đến thế? Một mình, trên ghế đá, tôi bật cười.
Tôi vội vã kể lại câu chuyện cho tụi bạn nghe. Tôi phải hết mọi chi tiết để tụi nó cuối cùng cũng bắt đầu tin tôi. Vanessa bảo tôi phải cẩn thận.
– Trời đất, cậu phải coi chừng gã này. Hiện giờ chắc là nó đang khoe khoang chuyện mình đùa cợt với cậu. Nếu cậu chấp nhận vào cuộc chơi của nó, nó sẽ ca cẩm với tất cả những ai chịu nghe rằng ngay cả mấy đứa pédé cũng bị nó hấp dẫn.
– Đừng lo gì hết, Vanessa. Tớ cẩn thận như đi trên trứng. Hơn nữa, đó không phải là mẫu người đàn ông của tớ.

Phần 2: Ngỏ Lời

Ah, bọn đàn ông. Ờ thì, nói về bọn nó đi. Tôi giờ không cần phải vào công viên, hay nơi khác, để kiếm tụi nó. Bây giờ cả thành phố đều biết, chính tụi nó tới tìm tôi, kín đáo, đương nhiên. Một ngày, trên đường, tôi bắt gặp Rex. Rex? Các bạn còn nhớ không? Tóc vàng, đẹp trai, người đã bỏ rơi tôi ngay từ cuộc hẹn thứ ba. Anh giữ tay tôi lại.
– Em biết không, Chris…Anh tiếc lắm. Anh đã không quên em. Anh muốn mình quen lại.

Tôi cũng không, tôi đã không quên anh. Nhưng tôi đã từ chối lời đều nghị thân ái này. Anh có vẻ rất tức giận.
Bất ngờ hơn nữa là sự ve vãn của một số học sinh trong trường. Tôi gần như không từ chối. Sau chuyện Danny, tôi cần phải lao mình vào cuộc vui. Nếu, với nhiều đứa, tôi vờ như không biết gì, tôi cũng chấp nhận vài ba đứa. Tại tụi nó làm tôi vui. Nhưng chẳng có đứa nào làm tim tôi rung động. Chỉ đơn thuần là xác thịt. Tất cả, không có trường hợp nào ngọai lệ, đều yêu cầu tôi giữ kín tuyệt đối. Tụi nó chẳng đứa nào hiểu gì cả.

VN88

Viết một bình luận