VN88 VN88

Danny ơi, đã từ lâu lắm rồi em chưa được làm tình

– Kévin, hôm qua, sau khi tớ đi, tụi nó đã nói gì? Cậu không bị sỉ nhục chứ? Tớ không muốn vì lỗi của mình mà cậu trở thành mục tiêu chế giễu … mà cậu …
– Cậu nói vậy mà nghe được? Cậu không nhận ra rằng, nhờ cậu, nhiều chuyện đã thay đổi sao? Tụi nó kinh ngạc. Phải nói mình làm hơi quá. Một vài thằng ngu đã bắt đầu không thèm đếm xỉa đến tớ. Nhưng tớ không quan tâm. Những đứa khác liên kết lại để bảo vệ tớ. Tụi nó cũng khó có thể nhận ra tớ. Phải chi cậu thấy được mặt tụi nó khi tớ lặp lại là tớ yêu cậu, rằng chuyện là như thế, rằng tớ chẳng có thể làm gì khác và tớ rất hạnh phúc. Sốc nhất là lúc tớ nói rõ là tớ vẫn chưa biết, rằng tớ đang đợi và tớ cảm thấy bệnh vì chuyện này. Tụi nó không quen với thái độ này của tớ. Nhưng, tụi nó đã rất dễ thương.
– Phù, cũng tốt, tớ đã sợ cho cậu. Tớ đến vì chuyện khác. Tớ không biết cậu có chấp nhận không. Tớ muốn cậu gặp ba mẹ tớ. Hôm qua, tớ đã nói với họ rất nhiều về cậu. Khỏi nói, họ đã không có ấn tượng tốt về cậu năm ngoái. Họ đã đề nghị muốn gặp cậu… Cậu không bắt buộc… nhưng tớ chắc…
– Chris! Cậu chính thức hoá chuyện rồi à? Chỉ một chút thôi, phải không? Được, tớ muốn. Tớ không xấu hổ, tớ không có gì phải giấu. Tớ sẽ thuyết phục họ. Mình gặp họ khi nào?
– Chỉ là một cuộc gặp gỡ xã giao thôi, Kévin. Tớ sẽ nói với họ trưa nay. Tớ nghĩ là tối nay … chắc họ sẽ đồng ý. Tớ đợi cậu ở cổng ra vào. Không có luyện tập tối nay chứ, anh bạn. Oån chứ?
– Sẽ lâu lắm, từ đây đến đó. Nói tớ nghe, Chris?

 

Cậu trở nên nghiên trọng, tay vịn đầu tôi, để tôi nhìn thẳng vào mắt cậu.
– Nói tớ nghe? Chỉ cậu có thể biết. Gặp ba mẹ cậu, cho dù chỉ là xã giao, đã là một bước tiến lớn rồi. Có phải cậu đang chấp nhận tớ? Nếu sau đó … cậu bỏ rơi tớ … tớ sẽ không hiểu gì hết.
– Kévin, mọi chuyện sẽ được quyết định tối nay. Nếu cậu thuyết phục thành công ba mẹ tớ … Đừng lầm lẫn, không phải tớ muốn sự đồng ý của họ. Hoàn toàn không phải. Nhưng, nếu cậu thành công, tức là tớ đã không bị lừa bởi lời nói và … hành vi của cậu. Tớ tin … tớ tin là cuối cùng cậu cũng chiến thắng. Tớ kết cậu, Kévin. Tớ đã không tin, cách đây 10 ngày, rằng cuối cùng tớ cũng nhìn cậu khác đi.
Cậu đã suýt làm tôi ngạt thở.

Chúng tôi tới trước cửa nhà. Tôi quay người lại. Kévin mặt mày tái mét.
– Khỉ thật! Tớ run, Chris, tớ rất sợ!
Ba mẹ tôi đã chấp nhận cuộc gặp. Lời đề nghị của tôi đã trấn an họ. Nhưng họ có vẻ hơi cau cókhi tôi đẩy cửa, theo sau là Kévin. Mẹ tôi bước tới trước tiên.
– Chào cậu, Kévin, tôi đã nghe nói rất nhiều về cậu, thú nhận là toàn không phải chuyện tốt. Mặc khác tôi cũng có thể nhận thấy thành quả tai tiếng của cậu trên chính cơ thể Chris. Tôi hy vọng là quá khứ hoàn toàn biến mất.
Kévin mặt đỏ lừ. Ba can thiệp.
– Chào mừng, Kévin, vào đi, thư giãn một chút. Mời ngồi. Theo những gì Chris kể lại với chúng tôi thì tôi nghĩ mình sẽ nói chuyện nghiêm túc.

Giới thiệu xong xuôi, chúng tôi ngồi chung quanh bàn ăn. Tôi ngồi kế Kévin. Tôi nghĩ chắc cậu cần có tôi bên cạnh. Ba khai pháo.
– Kévin, chúng ta sẽ không có một cuộc trao đổi bình thường. Trước tiên, để không khí bớt căng thẳng, tôi cần phải nói rõ. Vợ tôi và tôi, chấp nhận Chris dù nó ra sao vì nó là con chúng tôi và chúng tôi thương nó. Có nghĩa là cậu có thể tự do ngôn luận, không chút ngần ngại, về vấn đề tế nhị mà mình sắp đề cập. Đó là điểm thứ nhất. Thứ hai, nhân vật chính đây: Chris, tôi có thể đảm bảo với cậu, hoàn toàn có quyền tu do quyết định. Chúng tôi không tìm cách ảnh hưởng đến nó. Đương nhiên chúng tôi sẽ nói với nó cách nhìn của mình. Nó có quyền không đồng ý. Cuối cùng, cho dù thái độ của chúng tôi như thế nào, nếu Chris quyết định chọn cậu để … cùng trải qua một chặng đường đời, cậu sẽ được chào đón không một chút dè dặt. Cậu hài lòng chứ, Kévin?
– Cám ơn, ngài Parker, rất tốt. Con sẽ thử giải thích mọi chuyện với hai người. Vì Chris, con sẽ không xấu hổ.
– Để thoải mái hơn, tôi sẽ xưng hô “bác,con” với cậu, Kévin. Bác biết tiếng tăm của con ở trường … có thể là tệ nhất trường. Cách đây không lâu, Chris từng là nạn nhân tra tấn ưa thích của con. Bác khó mà hiểu được sự thay đổi thình lình này.Chỉ trong vài tuần, con đã thay đổi từ đầu đến chân. Con nói là không thể sống thiếu nó. Con nói … là … yêu nó, đến độ có thể thổ lộ ra công chúng với Chris. Bác muốn có sự giải thích, vì dù sao thì con cũng làm bác nghi ngờ.
Kévin đã ngần ngại trong giây lát. Cậu cố thu gom ý tưởng để lý giải.
– Chuyện đương nhiên, bác Parker. Bản thân con, lúc đầu cũng không hiểu. Chuyện bắt đầu … không, không phải như vậy. Là lúc Chris bước lên khán đài, sau khi con đánh cậu bầm dập. Trông cậu thật sự thảm hại, vì lỗi của con. Con thấy thương hại. Con nhận ra điều xấu xa mà mình đã có thể làm. Cậu đã nói, đã thú nhận tất cả. Con rất khâm phục sự dũng cảm của cậu. Cậu rất buồn. Con biết là cậu yêu Danny, con thấy cậu rất đau khổ. Con chẳng còn muốn chăm chọc cậu nữa. Cậu càng giải thích, con càng muốn xin lỗi.

VN88

Viết một bình luận