Kévin ngừng lại một chút, cậu tiếp tục.
– Kỳ nghỉ bắt đầu. Con lại nghĩ đến Chris … cự kì thảm hại, micro trong tay. Con nhớ lại tất cả những chuyện ngu ngốc mà con đã làm ,những tiếng chửi rủa, những cú đánh. Càng ngày, con càng ăn năn. Con lại tiếp tục sống cuộc sống trước đây, tán tỉnh, bia bọt, những chuyện ngu xuẩn thường ngày. Một buổi tối, con đang nhảy với một con nhỏ. Chuyện thình lình xảy đến, bất đắc dĩ. Con đã không thể cản mình nghĩ tới Chris. Con thấy lại khuôn mặt cậu, thật rõ nét …. Khỉ thật! Làm con mất cả hứng thú! Oh,xin lỗi! Con ngớ người ra. Những ngay sau đó, con lại bắt đầu, con thấy mắt cậu, đôi mắt thật xanh, đầy ưu phiền, nhìn con mà không nói một lời than vãn nào, trong lúc con đánh cậu. Con chỉ là rác rưởi!
Cậu dừng lại để nuốt nước bọt.
– Con đã nghĩ đến chuyện tìm gặp cậu, để nói mình rất hối hận, để được tha lỗi. Đến đó, lần đầu tiên, con tưởng tượng ôm cậu vào lòng để chứng minh cho cậu thấy rằng con cũng có thể dễ thương. Con thấy bản thân mình, đang ru cậu, vuốt ve tóc, để cậu quên đi sự tàn nhẫn mà con đã gây ra. Nực cười, con nóng toàn thân. Cậu ấy trong vòng tay mình, nhưng khi con siết lại thì chỉ là không khí. Con không chịu nổi. Bà Parker, xin lỗi, con khó mà tiếp tục.
Chết tiệt, màn lâm ly! Tôi thấy cổ họng nghẹn ngào. Lần đầu cậu kể lại từng chi tiết. Mẹ hỏi.
– Kévin, cậu muốn đợi một chút rồi mới nói tiếp?
Cậu hít thật sâu.
– Không, thưa bà Parker, thật không dễ, nhưng con phải đi đến cùng. Nói cách khác, mình sẽ không dứt được chuyện này … Con nói đến đâu rồi? À, đúng … con đã không chịu nổi khi mình siết chặt không khí. Cứ như là một cú chùy. Đó là một gã đàn ông! Mình muốn ôm cơ thể của một gã đàn ông! Con cũng thấy tác động của chuyện này … Không thể được! Mình không thể bị thu hút bởi Chris. Con vùng vẫy. Chuyện gì xảy ra vậy? Mày chấm một thằng pédé à? Đó là một thằng gay, thằng đồng tính. Con không phải pédé. Con tự đánh mình. Con đi tán tỉnh như thằng bệnh. Nhưng vô ích, luôn có Chris ở giữa mấy đứa con gái và con. Con tưởng mình có giải pháp khác. Uống rượu … như cái lỗ, còn hơn trứơc nữa. Nhưng đó không phải là thuốc giải … còn tệ hơn, rượu làm cơn mê trở nên kích thích hơn … còn hơn kích thích, xin lỗi… con đã hứa sẽ nói sự thật. Ngay cả thể thao cũng không giúp con thay đổi ý định. Con chẳng biết làm gì hơn. Làm sao bốc Chris ra khỏi đầu mình? Con nảy sinh ý nghĩ … một ý tưởng hèn hạ … vì Chris là gay, chỉ cần con tán tỉnh cậu. Cậu sẽ chấp nhận … dù sao thì cậu cũng thích như vậy. Sau khi cơn điên đã qua … Cám ơn Chris và vĩnh biệt. Vâng, Chris, tớ đã nghĩ đến việc cho cậu một cú lừa như vậy. Oh! Không lâu, tại vì … cùng lúc … tớ đã hiểu … tớ biết … nếu một ngày … tớ có cậu … nếu một ngày, Chris … là tớ … chính tớ, Chris … tớ sẽ không thể để cậu ra đi. Không cần phải chống chọi chi nữa. Tớ đã yêu, yêu một người đàn ông, yêu như chưa từng yêu trước đây.
– Kévin, ngưng một chút. Cậu cần phải uống thứ gì đó…Chúng tôi cũng vậy. Tôi không chờ đợi những tâm sự như vậy. Cậu muốn uống gì, Kévin?
Mẹ tôi biết đã đến lúc làm không khí bớt căng thẳng. Bà đứng dậy, trong khi Kévin trả lời.
– Trà, thưa bà Parker, vậy sẽ tốt hơn.
– Vậy thì trà cho mọi người.
Chúng tôi yên lặng trong khi mẹ chuẩn bị trà. Chúng tôi, mỗi người, chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Tôi như lên cơn sốt. Ba trầm ngâm nghĩ ngợi. Chúng tôi uống vài ngụm. Kévin lại tiếp tục.
– Kể từ lúc đó là địa ngục. Con yêu Chris và con chẳng có chút cơ may nào … không một chút hy vọng. Làm sao Chris có thể nhìn con, sau mọi chuyện con đã làm? Con chỉ là một thằng ngu, tên côn đồ, lố bịch, tự phụ, thô bạo. Cậu ấy sợ con. Con đã phá hỏng mọi chuyện. Cậu sẽ không để con lại gần. Đừng nói chi là tin. Tuy vậy con không thể từ bỏ được. Khi yêu, dù không hy vọng, người ta cũng không thể từ bỏ. Phải làm cái gì đó. Con phải thay đổi. Ngày tựu trường, cậu sẽ nhanh chóng nhận thấy con không phải là Kévin ngày nào. Con cũng biết sẽ chẳng có ích gì nhưng dù sao cũng là hi vọng cuối cùng. Từ ngày đầu tiên nhập học, con đã nói chuyện với cậu. Con không biết làm sao bắt đầu. Ở phía trong, con run. Hai bác có thể biết được chuyện tiếp theo. Đến giờ, con đã cố gắng nhiều. Con chỉ mới bắt đầu. Thật không dễ, con không uống rượu nữa, tán gái cũng không, chuyện này không khó. Khi chỉ có một người nào đó trong đầu, người tasẽ không mất công đi kiếm ở chỗ khác. Con cố tìm những hoạt động trí thức hơn, học hành, đọc sách, … đây là chuyện khó nhất. Với Chris, con sẽ có tiến bộ. Con vẫn chơi thể thao. Con luôn thích những hoạt động thể dục. Con không tin là Chris sẽ kêu con từ bỏ. Nhưng nếu cậu ấy muốn … Cuối cùng, con ở đây, tối nay. Con đã không thể tưởng tượng nổi mình có thể bứơc tới giai đoạn này. Nhưng rồi, con đã có Chris trong tay. Con đã có lí … con không muốn để cậu đi.
Mẹ buông lời.
– Con, có thể, đang trở thành một Kévin rất đáng mến.
Tôi như chạm mạch. Vẫn còn lưỡng lự, ba nhìn cậu.
– Tốt lắm, Kévin, con vừa chứng nhận lòng dũng cảm to lớn, và cả sự thành thật nữa. Con đã trải qua một giai đoạn khó khăn. Bác khen ngợi con. Bác không muốn làm con nản lòng, nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn ba mẹ con. Phải cho họ biết tin. Bác không biết họ sẽ phản ứng như thế nào.
– Con vẫn chưa nói gì, ngài Parker. Con sẽ nói ngay khi rời mọi người … Con sẽ làm mọi chuyện để họ chấp nhận. Con vẫn chưa biết ý kiến của mọi người, chưa biết quyết định của Chris… Dù sao đi nữa, họ cũng phải biết chút ít rồi … tin đồn đi rất nhanh … những gì con làm hôm qua, trên sân vận động, với Chris…
– Tốt, đầu tiên con phải gọi điện cho họ. Nói với họ rằng con ở đây, rằng con đang có một buổi nói chuyện với hai bác. Họ sẽ an tâm và như vậy sẽ giúp con dễ giải thích với họ hơn. Xong rồi, thì … đến lúc thổ lộ sự thật. Chris phải nói những gì nó muốn nói. Như đã hứa, hai bác không can thiệp. Theo ý bác, con đã đi đủ xa với nó rồi. Nó không có quyền phân vân nữa.
– Cảm ơn bác. Hai người đã rất dễ mến.
Cậu quay sang tôi. Tôi không nói gì, chỉ mỉm cười.
Cậu bước tới lối vào, cầm lấy điện thoại. Bước đầu cuộc hội thoại hơi sôi nổi. Dần dần, chuyện trở nên yên tĩnh hơn, cậu cúp máy.
– Họ đã muốn con về nhà ngay. Họ có vẻ an tâm khi bíêt con ở nhà của hai bác. Con nói với họ là mình sẽ về, nhưng con vẫn chưa kết thúc cuộc nói chuyện với hai bác … đúng hơn là với Chris.
Ba nhìn mẹ, như kiếm sự đồng cảm.
– Chris, với con, đã đến lúc phải nhận trách nhiệm. Con phải lên phòng với Kévin. Ba me cần ở một mình để thảo luận.
Tôi buông lời.
– Oh! Cảm ơn ba. Lại đây Kévin!
Tôi nắmtay cậu. Chúng tôi leo lên đến tận phòng. Mẹ mỉm cười nhìn ba.
– Em nghỉ chúng sẽ mất thời gian hơi lâu. Anh biết không, anh yêu, em thích chúng ở đây … tiện nghi an toàn … hơn là trong rừng. Anh nghĩ sao?