Như chết ở trong tim, tôi quyết định nghe theo lời chỉ dẫn của Vanessa. Thật khó! Hàng chục lần, tôi tưởng mình yếu đi. Tôi đã giữ vững. Tôi cũng vậy, tôi đã lơ cậu đi. Tôi giữ khoảng cách rất xa với cậu, nhưhg không quá. Tôi tránh ra về cùng lúc với cậu. Đương nhiên là Vanessa và Robert cặp kè với tôi khi tôi về nhà. Cậu ấy chắc phải nhận thấy. Khi cậu ở gần xung quanh, tôi cười lớn tiếng hơn với những đứa bên cạnh.
Rồi cũng đến một ngày, tôi bắt gặp ánh mắt cậu dán vào tôi, rồi quay đi thật nhanh. Vanessa cũng thấy. Kể từ lúc ấy, như tình cờ, Danny luôn cố tình ở gần cạnh tôi. Chắc cậu muốn nghe những gì tôi nói? Hay là cậu khởi sự chuyện giải hoà? Vào những lúc như vậy, tôi thường kéo tay Vanessa,Robert hay Nance đi chỗ khác, làm như không chú ý đến sự hiện diện của cậu.
Một thời gian ngắn, không thể tránh khỏi, giữa đám đông, Danny đứng trước mặt tôi, mặt tái mét, cậu thì thào.
– Chris…khoẻ chứ?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để trả lời một cách lãnh đạm.
– Ai? Tớ hả? Vẫn khỏe, nhờ trời. Còn cậu, chắc cũng khỏe?
Tôi bỏ đi không đợi cậu trả lời. Tránh nhưng ánh mắt tò mò, tôi nhắm mắt, lưng tựa vào tường.
“Nó sắp đổ rồi, thiên thần của tôi, nó sắp đổ rồi. Kiên nhẫn, một chút kiên nhẫn nữa thôi.Vanessa đã có lí.”
Chương 2: Kevin
Phần 1: Ngạc Nhiên
Thời gian trôi qua nhanh kể từ lần đầu tiên tôi gặp Danny.Mới đây đã hai năm. Ngày hôm nay, khi nghĩ về anh-tôi thường nghĩ về anh, tôi vừa thấy rất êm dịu, lại vừa có chút đau đớn.
Sau một khỏang thời gian dài suy nghĩ, tôi nhận thấy chuyện mình làm chỉ tổ hại cho bản thân mình. Trong sự thú nhận khó khăn, tôi đã hy vọng anh lên gặp mình. Nắm tay tôi trước mặt mọi người, anh cuối cùng cũng chấp nhận. Phải chi anh dám nói “Tô cũng giống cậu ấy. Cậu yêu tôi và tôi cũng yêu cậu”. Anh đã sợ , đã yếu đuối, hòan tòan thản nhiên, bất động. Thay vì hòan tòan chinh phục anh, tôi lại đào ra, giữa chúng tôi, một hố sâu ngăn cách không thể vượt qua. Cái danh tiếng quỷ quái của anh đã thắng: Người ta không giao du với một thằng pédé.
Sau buỗi lễ kết thúc năm học đáng nhớ đó, kì nghỉ hè bắt đầu, Danny và ba mẹ cậu lập tức rời đi. Tôi cũng không thấy mặt con họ ngày khai trường. Ba và mẹ thân yêu chắc chắn không mất nhiều thời gian để hiểu được mối nguy hiểm khủng khiếp mà tôi có thể gây ra cho con mình. Họ chắc cũng đau khổ hối hận đã để cho chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau, Danny và tôi. Chúng tôi nhanh chóng biết tin rằng nhà Crawford đã dọn đến Oxford, cách khỏang bốn mươi cây số.
Buổi tối cùng ngày với sự phô trương đầy tai tiếng của tôi, chúng tôi đã thảo luận,tôi với ba và mẹ. Mọi chuyện xảy ra ổn thỏa. Tôi được biết rằng mẹ đã đọc những bản nháp được vứt không cẩn thận vào sọt rác và bà đã báo tin cho ba biết, ngay trước lễ trao thưởng. Những lời thú nhận trước công chúng giúp tôi miễn được phần nào lí giải của mình. Tôi, các bạn cũng nghĩ vậy, đã chịu một bài thuyết giáo nhưng chẳng có gì nghiên trọng. Cho dù họ nghĩ như thế nào, họ cũng không làm gì khác hơn là chấp nhận tôi như tôi đã là, tức là … khác người. Tôi cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng ba, ngược lại, lại khá hãnh diện vì tôi và vì sự dũng cảm mà tôi đã thể hiện. Chi tiết cuối cùng: Tôi không cần phải dài dòng về Danny, sự thật hiển nhiên trước mắt họ.
Vì tôi mà họ thay đổi chương trình nghỉ hè. Tôi phải cùng họ sang Pháp chơi, trong vòng 1 tháng. Ba mẹ cố gắng giúp tôi khuây khỏa, giúp tôi quên nỗi buồn mà họ đóan là rất lớn. Nhờ vậy, khi trở về Swidon, tôi cảm thấy hơi đỡ hơn.
Vanessa và cả nhóm cũng tiếp sức. Mọi người đều tỏ vẻ quan tâm chăm sóc tôi đến nỗi hình ảnh Danny cũng trở nên mờ hơn. Chúng tôi cùng trải qua tháng cuối cùng của kì nghỉ, hầu như không rời nhau. Tuy vậy, có những lúc, ban đêm, tôi mơ thấy Danny hôn mình. Chỉ một chi tiết làm tôi lo lắng. Hai hoặc ba lần, tôi thấy Kévin lảng vảng xung quanh.
Tháng chín đã đến và cùng với nó là ngày tựu trường.
Buổi sáng, tôi thấy hơi căng thẳng. Đã đến lúc tôi phải đối diện, một lần nữa, với những đứa khác. Bây giờ, biết tôi là gay, mọi người sẽ phản ứng như thế nào hai tháng sau khi tôi thú nhận?
Điểm khả quan đầu tiên, thầy hiệu trưởng đã không đả động đến việc ngăn cản tôi tiếp tục học ở trường ông. Có thể ông sợ bị chỉ trích vì phân biệt?
Yếu tố khả quan thứ hai: không hề có đơn khiếu nại nào được gửi đến chống đối sự hiện diện của tôi.
Nhưng tôi vẫn sợ.
Trong suốt kì nghỉ, nhờ có sự cố gắng kết hợp của cả bọn, Vanessa cũng qua được kì thi lấy bằng lái. Chính trong xe cô mà chúng tôi băng băng tới trường. Robert,Nancy,Gloria và Herbert đợi chúng tôi. Những người bạn tuyệt vời! Tụi nó liên kết lại, bao bọc xung quanh tôi để báo động mọi hành động thù địch có thể xảy ra.